Lệ Hàn lắc đầu: “Lệ tộc ta không thể tham dự vào chuyện này”.

Lệ Lăng khó hiểu: “Tại sao?”, Lệ Hàn khẽ nói: “Lai lịch của Diệp Quân cực kỳ đáng sợ…”

Lệ Lăng hỏi: “Đáng sợ hơn Đạo Đế và Ác Đạo Minh à?”

Lệ Hàn khẽ nói: “Cha, Đạo Đế có thể trấn áp lửa Thiên Hành không?”

Lệ Lăng hơi do dự, sau đó nói: “Ta không biết”.

Lệ Hàn mỉm cười: “Người đằng sau Diệp Quân có thể”.

Lệ Lăng sửng sốt.

Vẻ mặt Lệ Hàn hơi phức tạp: “Nếu không phải ngày đó con tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn quan sát lửa Thiên Hành ở khoảng cách gần, con cũng không tin lửa Thiên Hành sẽ bị người trấn áp. Không nói những cái khác, chỉ riêng điều này thôi, Lệ tộc ta không có tư cách đối đầu với hắn”.

Năm đó tại sao Lệ tộc suy vong?

Bị nền văn minh Thiên Hành đánh.

Năm đó một ngọn lửa Thiên Hành rơi xuống, bao nhiêu cường giả Khai Đạo của Lệ tộc phải chết?

Mà người đằng sau Diệp Quân có thể trấn áp lửa Thiên Hành…

Huống chi bây giờ, ngay cả Lệ tộc ở thời kỳ cực thịnh cũng không có tư cách làm kẻ thù của người ta, nếu bây giờ đi đối đầu với người ta, thế có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu?

Lệ Lăng trầm giọng nói: “Nhưng người kia là Đạo Đế, con biết đấy, ông ta là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo hàng thật giá thật, năm đó tạo ra một nền văn minh Võ Đạo hoàn toàn mới. Sở dĩ vũ trụ Chiêu Võ chúng ta nổi tiếng Chư Thiên Vạn Giới không phải vì chín tộc Chiêu Võ chúng ta, mà là vì ông ta, hơn nữa nghe đồn ông ta đã từng đấu với nền văn minh Thiên Hành…”

Lệ Hàn lắc đầu: “Con không nghĩ ông ta sẽ mạnh hơn người đằng sau Diệp Quân đâu”.

Lệ Lăng nói: “Sao lại nghĩ thế?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Ông ta mạnh hơn thế, sao chưa thấy ông ta trấn áp một ngọn lửa Thiên Hành nào?”

Lệ Lăng: “…”

Lệ Hàn lại nói: “Con biết cha rất để tâm đ ến “Chiêu Võ Kinh”, nhưng cha phải biết rõ một khi Lệ tộc đưa ra lựa chọn, lại không chọn đúng thì sẽ vạn kiếp bất phục”.

Lệ Lăng lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Lệ tộc ta không giúp sức à?”

Sau khi trầm tư một lát, Lệ Hàn nói: “Lệ tộc có ba lựa chọn, thứ nhất giúp Đạo Đế, đương nhiên đây là hạ sách cuối cùng, có thể bỏ qua luôn. Thứ hai, đánh cược một lần, khi Đạo Đế nhắm vào hắn, Lệ tộc chúng ta đứng ra giúp đỡ hắn, tất nhiên việc này rất mạo hiểm, bởi vì làm như vậy, không chỉ chống đối lại mấy đại tộc và Đạo Đế mà còn đối đầu với Ác Đạo Minh, hệ quả này quá lớn, Lệ tộc ta chưa chắc có thể trở mình, khôi phục lại đỉnh cao, thậm chí là đi xa hơn”.

Nói đến đây, gã dừng một chút, sau đó nói: “Lựa chọn thứ ba, chính là đánh cược một ván nhỏ, Lệ tộc án binh bất động, con đi giúp hắn, lấy nhỏ làm lớn, mặc dù cho ơn nghĩa và phân lượng có thể không lớn, nhưng lại khá an toàn với cả Lệ tộc ta”.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Con muốn đánh cược lớn hay nhỏ?”

Lệ Hàn không nói gì, gã chậm rãi bước đến cửa, gã nhìn bầu trời, một lúc sau gã nhắm mắt lại.

Lúc này trong đầu gã hiện lên rất nhiều cảnh tượng.

Lửa Thiên Hành bị trấn áp.

Thanh kiếm bí ẩn đó.

Còn có Tiểu Tháp bí ẩn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện