Chương 382

Ông lão lắc đầu.

Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Vì ta là người đại diện cho thế gia!”

Ông lão ngẩn người.

Cố Triều Nguyên cười nói: “Có phải trước khi Diệp chủ tịch rời đi đã từng gặp vị Diệp Quân công tử này không?”

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy!”

Cố Triều Nguyên lắc đầu: “Cô ấy đang cảnh cáo ta, nếu ta dám giúp nhà họ An và tộc Thiên Long thượng cổ đối phó với Diệp Quân này thì cô ấy sẽ không tha cho ta!”

Ông lão thở dài.

Thư viện đã bắt đầu nội đấu rồi!

Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Lần này tuy Diệp chủ tịch bị bên thế gia chèn ép nhưng ta cũng không thể đắc tội với cô ấy được! Thế nên ta đến đây, không cầu có công, chỉ cầu không có tội thôi. Chỉ một câu, giả ngu giả ngơ, không đắc tội với ai cả thì sẽ an toàn!”

Ông lão trầm giọng nói: “Vậy cuộc chiến tranh số mệnh đại đạo lần này, thư viện chúng ta…”

Cố Triều Nguyên nhún vai: “Tranh với giành cái gì! Thiên tài với yêu nghiệt đều bị hai viện trưởng cũ đắc tội hết rồi! Bây giờ để lại cho ta một đống hỗn độn, lấy gì mà tranh?”

Ông lão im lặng.

Cố Triều Nguyên thở dài: “Vốn dĩ Diệp Quân này là một sự lựa chọn cực tốt, nhưng… nói thật, tuy ta đại diện cho thế gia nhưng ta phải công nhận lần này nhà họ An làm việc quá kém sang! Vốn là tỷ thí công bằng, thua thì phải nhận! Thế mà còn làm ra cái trò mèo này, làm mất mặt mũi của các tiền bối nhà họ An quá!”

Nói rồi ông ta lắc đầu: “Còn cả tộc Chân Long, đúng là một đám ngu dốt. Dù có muốn bợ đỡ nhà họ An thì cũng không đến mức phải lấy mạng ra nịnh nọt chứ! Xu nịnh! Xu nịnh tới cuối cùng chẳng còn gì cả!”

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Mấy canh giờ sau, Diệp Quân, Hứa Khâm và Lý Thiên đã đến một vùng đất hoang vắng. Ở đây, hắn lại gặp một người nữa, là một cô gái.

Cô gái cao ráo, mặc một bộ váy dài ôm sát người, bên eo có hai thanh đoản đao, trên cổ cô ấy có một vết sẹo.

Ánh mắt cô ấy hơi sắc bén, sắc như dao vậy.

Gặp cô gái, Hứa Khâm bỗng chạy tới, nhếch miệng cười: “Tứ đệ, lại đây, ta giới thiệu nhé, đây là binh đoàn trưởng của chúng ra, cũng chính là đại tỷ. Gọi đại tỷ đi!”

Diệp Quân nhìn cô gái một cái, rồi ôm quyền chào: “Chào cô nương!”

Cô nương!

Hứa Khâm ngẩn người, vội nói: “Gọi đại tỷ!”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Cô ấy… trẻ quá! Gọi đại tỷ không hay lắm!”

Sắc mặt Hứa Khâm bỗng thay đổi, lúc này cô gái bỗng cười: “Trẻ à?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật đáp: “Trẻ lắm!”

Cô gái nhoẻn miệng cười: “Dẻo miệng thật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện