Đối phương chỉ còn ba phần sức mạnh so với thời kỳ đỉnh cao mà sức chiến đấu đã kinh khủng như thế, nếu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ kinh khủng đến mức nào nữa?

Diệp Quân hơi hưng phấn.

Thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là một trợ thủ mạnh mẽ, sức chiến đấu cao cấp nhất. Dẫu sao hắn không thể chỉ dựa vào bản thân mình để thống nhất toàn bộ vũ trụ được, vẫn phải phát triển một vài trợ thủ đắc lực của riêng mình.

Mà bây giờ hắn đã có một nhóm trợ thủ mạnh mẽ rồi!

Đội ngũ này đang chậm rãi có quy mô.

Lúc này Diệp Quân dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Lý Toại Phong lập tức ngây người.

Thiên Khải bật cười, đương nhiên ông ta hiểu sự ngạc nhiên của Lý Toại Phong, lúc trước khi đi vào, ông ta còn kinh ngạc hơn cả Lý Toại Phong nữa.

Lý Toại Phong đột nhiên quay đầu nghiêm túc nói với Diệp Quân: “Ta vẫn đánh giá thấp Diệp công tử quá”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Lý Toại Phong: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông hồi phục tu vi”.

Lý Toại Phong nhìn thoáng qua quả Đạo Linh, hơi ngạc nhiên nói: “Thứ này rất tốt”.

Sau đó, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Vô công bất thụ lộc”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, không giấu gì ông, ta có một kẻ thù rất mạnh, là Ác Đạo Minh, vì thế không lâu nữa, có lẽ còn cần tiền bối giúp đỡ nhiều”.

Lý Toại Phong hơi ngạc nhiên: “Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cũng biết à?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Đương nhiên là biết, lúc trước ta còn từng qua lại với bọn họ nữa”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối là người của thời đại nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Có lẽ thời đại của ta đã cách hiện tại mấy tỷ năm rồi”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ lạ.

Lý Toại Phong mỉm cười: “Ngươi muốn nói dù là cao thủ cảnh giới Khai Đạo cũng không thể sống lâu như thế đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất là khi tiếp xúc với bọn họ, ta còn chưa đạt đến cảnh giới Khai Đạo. Thứ hai, người nào bị Đại Đạo trấn áp, tuổi thọ đều sẽ trôi qua vô cùng chậm”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong nói: “Đây là sự trừng phạt của Đại Đạo với chúng ta, khiến chúng ta cả đời không thể chạy trốn. Đương nhiên dù tuổi thọ trôi qua rất chậm, nhưng cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vì trong quá trình đó cơ thể và linh hồn của chúng ta cũng bắt đầu tan biến dần, nói một cách đơn giản hơn là cái chết mãn tính kết hợp với giày vò mãn tính, chúng ta biết rõ khi nào mình sẽ chết, nhưng lại không thể làm gì được”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong cất giọng nặng nề: “Nếu Ác Đạo Minh muốn giết cậu thì cậu sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối từng qua lại với Điện chủ nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Tam điện chủ, người này là một kiếm tu, hơn nữa còn là một Ác Đạo, sử dụng hàng vạn hàng nghìn ác niệm để tạo thành Đạo cho kiếm, Khai Đạo… Sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ”.

Diệp Quân im lặng.

Lý Toại Phong nghiêm túc nói: “Diệp công tử yên tâm, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, dù Tam điện chủ kia có đến, ta cũng liều mạng chiến đấu một trận, bảo vệ cậu chu đáo”.

Thiên Khải vốn cũng muốn bày tỏ gì đó, nhưng không biết ăn nói, chỉ có thể nói: “Ta cũng thế!”

Diệp Quân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện