Cổ Khúc nhìn chằm chằm cuối đường: “Lửa Thiên Hành đó một là giả, là thiếu niên đó tìm đến để hù dọa người khác, hai là đã bị ai đó trấn áp. Nếu là trường hợp sau… thì lai lịch của thiếu niên đó khá mạnh đấy”.

Bị trấn áp!

Người phụ nữ mập mạp nhìn về phía cuối đường, trầm giọng nói: “Chúng ta đều đã từng trải qua sự đáng sợ của lửa Thiên Hành, uy lực đó khủng khiếp đến mức nào? Nếu có người có thể trấn áp được nó, có đánh chết ta cũng không tin, vì nó quá mức đáng sợ”.

Cổ Khúc gật đầu: “Tộc Vu Mã chắc chắn cũng sẽ không tin”.

Trấn áp lửa Thiên Hành?

Vừa nghe đã thấy hoang đường.

Cực kỳ hoang đường!

Một ngọn lửa Thiên Hành có thể dễ dàng hủy diệt một nền văn minh vũ trụ đỉnh cấp cấp bốn, đừng nói là cấp bốn, ngay cả một số nền văn minh vũ trụ cấp năm cũng không chịu nổi.

Bị ai đó trấn áp?

Sao có thể?

Cổ Khúc bỗng nói: “Thiên Võ Tân, nghe đồn cha của thiếu niên này là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, cô tin không?”

Người phụ nữ mập mạp tên là Thiên Võ Tân không thể nhịn được cười: “Sao có thể chứ? Hiện nay vũ trụ này chưa từng có một cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo cả, đừng nói là cha hắn, ngay cả ông nội hắn cũng không thể… ta nghĩ tộc Vu Mã nói đúng, chắc chắn tin đồn này là do thiếu niên này cố ý tung ra, mục đích là để khiến mọi người hoang mang, khiến mọi người kiêng kỵ hắn…”

Nói đến đây, cô ta lắc đầu khẽ cười: “Kiếm tu thiếu niên này có khả năng khoác lác đây”.

Trong bóng tối.

Thấy bóng Diệp Quân biến mất ở cuối đường, Tức Mặc Khô mới nói: “Tiểu Lan, tên này hành xử không có chút cảm tình, e rằng sẽ gặp càng nhiều tai họa”.

Tức Mặc Lan lắc đầu: “Ca ca sai rồi”.

Tức Mặc Khô nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Nếu hắn không giết Vu Mã Ách thì mới càng gặp nhiều phiếu toái. Cuộc đời này là vậy, càng tỏ ra mềm yếu thì càng bị kẻ khác chà đạp. Việc hắn dứt khoát giết Vu Mã Ách mới khiến những người âm thầm ẩn nấp kia phải kiêng dè”.

Tức Mặc Khô hạ giọng: “Nhưng làm vậy chẳng khác gì gây thù chuốc oán với tộc Vu Mã. Muội cũng biết họ và tộc Thiên Vũ sĩ diện nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện người tộc mình bị giết giữa ban ngày”.

Tức Mặc Lan chỉ hỏi: “Ca ca thấy tộc Vu Mã so với Ác Đạo Minh thế nào?”

Tức Mặc Khô thoáng chần chừ: “Tộc Vu Mã ở thời đỉnh cao có thể sánh với Ác Đạo Minh, nhưng bây giờ thì kém hơn”.

Tức Mặc Lan: “Diệp công tử kia còn không sợ cả Ác Đạo Minh thì tại sao lại phải sợ họ?”

Tức Mặc Khô không nói gì.

Tức Mặc Lan: “Nếu muội đoán không sai thì người của Ác Đạo Minh đã đi tìm họ rồi”.

Ác Đạo Thập Điện.

Sau khi từ biệt Diệp Quân, Bát Điện Chủ trở lại nơi này.

Và chờ đợi.

Chờ người của Ác Đạo Minh tìm đến, nhưng mãi mà không thấy động tĩnh gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện