Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, càng lên cao, người ta lại càng mạnh, mà các cường giả tuyệt thế đó không thể dễ dàng thần phục người khác, vì vậy hắn phải thận trọng, nếu không đến khi lấy ra kiếm Thanh Huyền, có thể không thu phục được ngươi ta, ngược lại còn rước họa vào thân.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn đi tới hòn hải đảo, Tiên Đạo Thụ thứ hai đã hoàn toàn lớn lên, không chỉ như vậy, phía trên đã kết trái được hơn hai mươi quả Đạo Linh, vẫn chưa hoàn toàn chín hẳn.

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Diệp Quân nhất thời nhếch lên.

Bây giờ hai cây cộng lại, hắn có khoảng hơn sáu mươi quả Đạo Linh.

Sức hấp dẫn của quả Đạo Linh đối với cưởng giả cảnh giới Khai Đạo thực sự quá lớn.

Đương nhiên, tất cả công lao đều thuộc về thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp, ở trong tháp mười năm bằng bên ngoài một ngày, cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn mới có được quả Đạo Linh nhanh như vậy, nếu ở bên ngoài thì chắc là hắn trồng cây, còn con cháu hưởng thụ.

Thứ duy nhất khiến hắn đau đầu là Tiên Đạo Thụ quá hao tốn Tổ Mạch.

Một trăm năm ít nhất cũng phải tiêu hao hết một trăm Tổ Mạch!

Tuy hiện giờ Tổ Mạch của hắn vẫn còn nhiều, nhưng dùng nhiều như vậy cũng hơi đáng sợ.

Vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!

Bởi vì mỗi lần chăm sóc một cây Tiên Đạo Thụ đến khi kết quả, ít nhất phải hao phí một hai ngàn Tổ Mạch, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không tạo ra cây Tiên Đạo Thụ thứ ba.

Sau một thời gian ngắn tu luyện trong Tiểu Tháp, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó rời khỏi Trọng Thiên thứ nhất.

Chỉ chốc lát, Diệp Quân nhìn thấy phố Đạo!

Phố Đạo!

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ta nên phách lối thế nào đây? Ha ha…”

Tiểu Tháp: “…”

Phố Đạo.

Thật ra phố Đạo rất đơn giản, chỉ là một con đường đầy đất đá, cũng không lớn lắm, dài mấy dặm, rộng mấy trượng, hai bên chỉ rải rác vài ngôi nhà xập xệ, dân cư thưa thớt, chỉ có vài người buôn bán trên phố Đạo. Hơn nữa, sau khi giao dịch xong, họ sẽ vội vã rời đi, thế nên cả phố Đạo trông vô cùng vắng vẻ.

Hôm nay một thiếu niên bỗng đến phố Đạo.

Thiếu niên mặc đồ đen, sạch sẽ tinh tươm, thân hình thẳng tắp như giáo kiếm, mày kiếm mắt sao, khí thế uy nghiêm, tóc dài trắng như tuyết, tay trái cầm một thanh trường kiếm màu mực, sải bước đi tới, khí phách bất phàm.

Thiếu niên này vừa đến đã thu hút rất nhiều cường giả trong tối.

Diệp Quân!

Dĩ nhiên họ không lạ gì Diệp Quân, dù sao người này cũng là người đứng đầu trên bảng xếp hạng treo thưởng của Đăng Thiên Vực hiện nay.

Năm trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng cực phẩm.

Đây đúng là một khoản tiền cực lớn, nói không dao động là giả.

Nhưng người có thể đến đây đều không phải là người tầm thường, thế nên mặc dù động lòng nhưng không ai ra tay cả.

Vì chuyện này vốn dĩ hơi bất thường, mọi người đều thấy lạ, đều không muốn bị Ác Đạo Minh lợi dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện