Lúc này, người đàn ông trung niên vươn tay chộp lấy, chiếc rìu lớn đó bay ngược vào lại trong tay ông ta, cả người ông ta lại nhảy lên, sau đó vung rìu về phía Diệp Quân.

Đòn tấn công của người đàn ông trung niên rất đơn giản nhưng rất bạo lực, mỗi đòn đánh đều chứa sức mạnh muốn hủy diệt thế giới, cho dù là kiếm ý vô địch của Diệp Quân cũng không thể chống đỡ được, sẽ bị phân tán nhưng không thể tiêu diệt kiếm ý vô địch của hắn.

Thấy chiếc rìu lao đến, Diệp Quân híp mắt, hắn xòe tay ra, một thanh kiếm ý được ngưng tụ trong tay hắn, hắn cầm kiếm chém một nhát.

Tuế Nguyệt Nhất Kiếm!

Nhát kiếm này vừa được tung ra…

Khoảng trời đất này lập tức trở nên hư ảo, chiếc rìu cực lớn đó thế mà cũng đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy, khi đến trước mặt Diệp Quân, nó biến thành một đống tro bụi rồi bị cuốn theo gió.

“Ủa?”

Lúc này người đàn ông trung niên ngạc nhiên nói.

Lúc nghe thấy tiếng ngạc nhiên ngờ vực này, Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn người đàn ông trung niên: “Ông có ý thức?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Đó là kiếm kỹ gì thế?”

Thú vị đấy!

Diệp Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đánh đến giờ hắn còn tưởng đối phương chỉ là một bức tượng hư ảo.

Không ngờ là người sống.

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, nói: “Nhất Giới Tuế Nguyệt”.

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Kiếm kỹ này có cả đạo Thời Gian, ngươi mới chỉ là cường giả mười phần thần tính, sao có thể có được nó?”

Diệp Quân nói: “Thiên tài đấy”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cau mày nói: “Kiếm tu như ngươi không thành thật, cường giả mười phần thần tính không thể nào chịu được sức mạnh Tuế Nguyệt, chắc chắn có người đang giúp ngươi”.

Diệp Quân thành thật gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quả thật rất có thiên phú nhưng hơi khoe khoang, tâm địa cũng nhiều”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên xòe tay ra, một chiếc rìu lại ngưng tụ trong tay ông ta: “Nào, đánh tiếp chứ”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối đợi một chút”.

Người đàn ông nhíu mày: “Làm gì?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, ta nghe nói trong Cửu Trọng Thiên, mỗi một Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên à?”

Người đàn ông gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối là đại tài thời đại nào?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Cũng không được xem là đại tài…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đến để nói chuyện à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện