Bát điện chủ phủ nhận: “Không chỉ vì nâng cao thực lực mà còn vì tìm kiếm tài nguyên tu luyện nữa, linh khí trong Trọng Thiên thứ chín không giống thế giới bên ngoài, linh khí nơi đó còn chứa đựng cả sức mạnh vĩnh hằng, vì sau khi lên đến cảnh giới Khai Đạo, Tổ Mạch bình thường đã không còn tác dụng quá lớn với chúng ta, chỉ có linh khí chứa đựng sức mạnh vĩnh hằng mới có tác dụng với chúng ta thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Bát điện chủ lại nói: “Diệp thiếu thật sự thích hợp khiêu chiến trận chiến Đăng Thiên, trận chiến Đăng Thiên là một nơi tu luyện rất tốt, đương nhiên cũng rất nguy hiểm, biết bao năm qua, không biết có bao nhiêu thiên tài chết ở Đăng Thiên Vực…”

Diệp Quân nhìn về phía Bát điện chủ: “Ác Đạo Minh các ngươi còn có ai đến tìm ta nữa không?”

Bát điện chủ trầm giọng đáp: “Chắc chắn sẽ có, lần này Ác Đạo Minh thiệt hại nặng nề, bọn họ không thể bỏ quả được, trừ khi bọn họ biết thực lực chân chính cô cô của Diệp thiếu… Nhưng trước mắt ngoài ta, những người biết thực lực chân chính của cô cô cậu gần như đều đã chết hết”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ngươi trở về Ác Đạo Minh đi”.

Bát điện chủ sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra: “Diệp thiếu muốn ta đi làm nội gián à?

Diệp Quân gật đầu: “Nếu Ác Đạo Minh vẫn còn có người đến thì chắc chắn sẽ đến tìm ngươi trước, đến lúc đó ngươi xoay sở giúp ta, nếu thật sự không xoay sở được thì dẫn bọn họ đến Đại Chu, nơi đó có kiếm khí cô cô ta để lại”.

Bát điện chủ: “…”

Diệp Quân nhìn về phía Bát điện chủ: “Đồng thời ngươi cũng dò la tin tức của Ác Đạo Minh giúp ta”.

Bát điện chủ gật đầu: “Được”.

Dường như còn nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Ngươi có thân thiết với Cửu điện chủ kia không?”

Bát điện chủ lắc đầu: “Không thân lắm, ta chỉ biết hắn ta không phải người bình thường, đến từ một gia tộc cổ xưa”.

Nói đến đây, gã nhìn Diệp Quân: “Diệp thiếu quen hắn ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Hắn ta cũng là người của ta”.

Bát điện chủ: “…”

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Bát điện chủ.

Bát điện chủ ngạc nhiên: “Diệp thiếu, cái này…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Làm việc cho tốt, Ác Đạo Minh có động tĩnh gì thì lập tức thông báo với ta, đương nhiên nếu ngươi thấy không tiện cũng chẳng sao”.

Bát điện chủ vội nói: “Không không, Diệp thiếu yên tâm, ta là thật lòng phục tùng, tuyệt đối không có chút suy nghĩ nào khác”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm, hắn ngự kiếm biến mất ở phía xa.

Bát điện chủ đứng tại chỗ nhìn quả Đạo Linh trước mặt với vẻ khiếp sợ, đây là thần vật đó!

Diệp thiếu này đúng là hào phóng!

Bát điện chủ cất quả Đạo Linh, xoay người rời đi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Diệp Quân cũng đi đến Đăng Thiên Vực.

Trên một vùng đất rộng lớn, có một tấm bia đá cao vạn trượng sừng sững trong thiên địa, trên bia đá chỉ có hai chữ to cổ xưa: Đăng Thiên.

Khi đi tới trước bia đá, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên nặng nề, cũng không biết tấm bia đá này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nó tản ra một hơi thở xưa cũ và tang thương, hơi thở đó khiến người ta không nhịn được nảy sinh một cảm giác sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện