Chu Phạn chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ta đặt bút trong tay xuống, hé miệng cười.

Diệp Quân đi tới trước mặt Chu Phạn, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi đến Đăng Thiên Vực rồi”.

Chu Phạn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ta đoán được”.

Diệp Quân nói: “Vậy ta đi nhé?”

Chu Phạn đáp: “Được”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ta đi thật đấy’.

Chu Phạn cười ung dung: “Đi đi! Chúng ta… sau này… gặp lại…”

Diệp Quân xoay người rời đi, nhưng sau khi đi mấy bước, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoay người đi tới trước mặt Chu Phạn.

Kiếm Vực bao phủ, ngăn cách mọi thứ.

Tình cảm trước giờ sợ ly biệt, Kiếm Vực ngăn cách cởi xiêm y.

Lúc hai người yêu nhau mây mưa, dưới chân như có hương hoa mai thoang thoảng.

Nội dung chi tiết lược bớt một trăm nghìn chữ…

Thập điện.

Bát điện chủ ngồi trên thềm đá trước cửa đại điện, im lặng không nói một lời.

Gã ta đã im lặng ở đây một ngày một đêm rồi.

Mà trong đầu gã vẫn đang bao phủ bởi hình ảnh Thất điện chủ kia bị giế t chết trong nháy mắt.

Một tia kiếm khí chém chết Thất điện chủ.

Ngay cả bản thể cũng không xuất hiện.

Lần đầu tiên gã ta có cảm giác mình tựa như một con kiến.

Lúc này, thời không trước mặt gã ta đột nhiên rung động, sau đó thời không nứt ra, một cô gái mặc trường bào màu đỏ nhạt chậm rãi bước tới.

Cô gái vóc người cao gầy, tóc đen như mực, dung nhan vô cùng xinh đẹp, giữa hai ch@n mày cô ta có một dấu ấn màu đỏ như máu.

Nhìn thấy người đến, Bát điện chủ hơi nghi ngờ, vì gã ta cũng không biết cô gái trước mặt là ai.

Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện trong tay cô ta.

Thấy lệnh bài, Bát điện chủ thoáng sửng sốt, sau đó thay đổi sắc mặt rồi đứng lên cúi thấp người hành lễ: “Bái kiến Ngũ điện chủ”.

Ngũ điện Ác Đạo.

Bát điện chủ hoảng hốt, gã ta không ngờ bên trên lại phái Ngũ điện chủ tới.

Lúc này cô gái lại mở lòng bàn tay, một bản vẽ xuất hiện trong tay cô ta, trong tranh có một cô gái mặc váy trắng.

Cô ta nhìn chằm chằm Bát điện chủ: “Người giế t chết Thập điện chủ đây à?”

Bát điện chủ gật đầu, trầm giọng đáp: “Đúng thế, thực lực của người này cực kỳ kinh khủng…”

“Kinh khủng?”

Trên mặt cô gái không có chút cảm xúc, cô ta nở nụ cười khinh thường: “Cũng chỉ là kiếm tu của một nền văn minh cấp thấp mà thôi. Lần này ta đến đây là để giế t chết người này… Thiên Mệnh Váy Trắng? Chẳng khác nào một con kiến lại dám tự xưng là Thiên Mệnh, đúng là không biết sống chết, đợi khi ta tìm được cô ta, chắc chắn cô ta sẽ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện