Vị tiền bối này tuy từng chịu ơn của tộc Hoành Sơn nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước kia, khi tộc bọn họ còn ở thời kỳ đỉnh cao. Giờ đây họ đã không còn nhi xưa, không còn chút sức nặng nào trong mắt vị cựu thần Ly Hận Thiên này.

Năm xưa tộc Hoành Sơn cũng từng muốn để con em trong tộc bái Lão Đạo làm thầy hòng củng cố mối quan hệ nhưng đều bị ông từ chối. Không ngờ bây giờ ông ấy lại muốn thu Hoành Sơn Ảnh làm đồ đệ.

Lão Đạo lên tiếng: “Ta biết ngươi ngạc nhiên, nhưng ta có hai lý do khi làm vậy. Thứ nhất, ngươi là người quyết đoán, dám nghĩ dám làm, không giống với rất nhiều người trong tộc Hoành Sơn. Thứ hai, vì nhân quả trên người Diệp công tử quá nặng. Trước kia ta nói ta không xứng làm thầy hắn không phải là giỡn chơi, nhưng ta vẫn muốn kết một phần thiện duyên, vậy nên đây chính là biện pháp trung hòa”.

Hoành Sơn Ảnh bừng tỉnh ngộ, thu mảnh ngọc bội rồi cung kính thi lễ: “Sư phụ”.

Lão Đạo mỉm cười: “Sau này trong tộc Hoành Sơn có người gây khó dễ hay chỉ trích thì chỉ cần lấy ngọc bội ra, ta sẽ tự đến giúp đỡ”.

Hoành Sơn Ảnh đáp: “Đa tạ sư phụ”.

Rồi Lão Đạo mới quay sang nhìn bóng thú, nghe nó nói: “Xem ra Ly Hận Thiên thật sự muốn đắm mình vào vũng nước đục này”.

Ông ấy cười đáp: “Lão Đạo không có ý gì khác, chỉ muốn luận bàn với ngươi một phen”.

Rồi ông vung tay lên, gọi vô số tia sáng giáng xuống đầu bóng thú.

Nó gằn giọng: “Tới đây”.

Rồi hóa thành một tia sáng đen lao lên.

Lão Đạo bất ngờ biến mất tại chỗ, sau đó xé toạc một vùng thời không, cưỡng chế di dời bóng thú sang một nơi khác thật xa.

Thần lực Đại Đạo ngày càng mạnh lên, ông ta không thể tiếp tục ở lại nơi này, bằng không sẽ có cường giả Đăng Thiên Vực đến can dự.

Sau khi Lão Đạo và bóng thú biến mất, Diệp Quân thấy sắc mặt Bát điện chủ trở nên xấu xí hẳn đi. Sức mạnh của ông ta vượt qua cường giả cảnh giới Khai Đạo thông thường là nhờ một phần lớn ở bóng thú, nhưng bây giờ nó đã bị đưa đi mất, ông ta đương nhiên cũng yếu đi nhiều.

Đã vậy, mấy cường giả Ác Đạo Điện mà ông ta đưa đến cùng cũng đã bị giết mất.

Chỉ còn lại một gã trung niên chạy tới sau cùng, tuy võ đạo cao cường có thể chống lại nhiều người, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho lắm.

Diệp Quân nói với Hoành Sơn Ảnh: “Đa tạ cô nương”.

Nếu không có cô gái này gọi Lão Đạo đến thì bọn họ đã không thể giải quyết bóng thú kia.

Nó vẫn luôn nấp trong người Bát điện chủ, có lẽ muốn cho bọn họ một đòn chí mạng.

Hoành Sơn Ảnh cười nói: “Không có chi”.

Diệp Quân gật đầu đáp lễ, liếc mắt nhìn Bát điện chủ, lập tức hóa thành kiếm quang biến mất.

Hai mắt Bát điện chủ long lên, nâng chân lên rồi giẫm xuống, cũng biến mất.

Trực tiếp đối đầu!

Uỳnh!

Hai bên vừa va chạm đã văng ra.

Diệp Quân lùi lại nghìn trượng, ngẩng đầu nhìn đối thủ, đánh giá sức mạnh của ông ta đã giảm đi ít nhất phân nửa sau khi mất bóng thú.

Bát điện chủ chợt cười lên: “Người của ta đến rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện