Thiên Xích hơi bất mãn: “Cương chủ, ông hỏi câu này dư thừa quá. Ta lừa ông để làm gì?”

Người đàn ông cau mày trầm tư.

Ác Đạo Minh!

Ông ta cũng rất kiêng dè thế lực này.

Thiên Xích lại nói: “Ác Đạo Minh kia đúng là không đơn giản, nhưng dù thế thì sao? Ông suy nghĩ xem, người có thể dễ dàng lấy tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho ông sao có thể là một người tầm thường được? Dù Diệp công tử kia không nói rõ, nhưng ta đoán chắc chắn cậu ta đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm… Hơn nữa lần này chúng ta cũng không phải muốn tiêu diệt tất cả mọi người của Ác Đạo Minh, chỉ giết chết Bát điện chủ kia mà thôi”.

Người đàn ông im lặng.

Thiên Xích tiếp tục nói: “Có biết Binh Chủ không?”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: “Binh Chủ cũng đầu quân cho hắn ta rồi à?”

Thiên Xích cười nói: “Đầu quân? Bây giờ ông ta đã nhận Diệp công tử kia làm chủ luôn rồi”.

“Cái gì?”

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên hỏi: “Nhận làm chủ luôn rồi?”

Thiên Xích gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đúng thế”.

Người đàn ông rất kinh ngạc, ông ta biết Binh Chủ này, không phải người mà là một món binh khí, rất kiêu ngạo, không ngờ lại sẽ đi nhận chủ…

Thấy Cương chủ động lòng, Thiên Xích tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Huynh đệ, có giàu sang hay không là ngay lúc này đây…”

Người đàn ông vẫn còn hơi lo: “Nhưng Ác Đạo Minh này…”

Thiên Xích thẳng thừng vung tay, tỏ vẻ khinh thường: “Ác Đạo Minh cũng chỉ là tép riu mà thôi, vung tay là chết!”

Vung tay là chết?

Nghe thấy lời của Thiên Xích, Cương Chủ nhất thời hơi khiếp sợ.

Suy nghĩ đầu tiên của ông ta là: Ngông cuồng.

Ác Đạo Minh là tồn tại thế nào?

Chưa nói đến ai khác, chỉ mỗi Cơ Tiểu Kiếm kia thôi, năm đó cô ta cầm một thanh kiếm to đến Đăng Thiên Vực, dù không thể nói là càn quét tất cả không có kẻ thù, nhưng đó cũng là thiên tài, ít có địch thủ.

Mà cô ta cũng chỉ là Chí Thánh đạo giả trong Ác Đạo Minh, dù địa vị rất cao nhưng vẫn còn ở dưới điện chủ và Đạo pháp sứ.

Phải biết rằng Ác Đạo Điện có tổng cộng mười điện, mười vị điện chủ…

Nói đơn giản thì Ác Đạo Minh này sâu không lường được, dù là ở Đăng Thiên Vực cũng không có ai dám tuỳ tiện trêu chọc bọn họ.

Mà lúc này Thiên Xích lại nói vung tay là chết.

Ngông cuồng?

Cương Chủ suy nghĩ sâu xa hơn, ông ta hiểu tính Thiên Xích, Thiên Xích không phải một kẻ ngông cuồng, mà Thiên Xích dám nói như thế chắc chắn là vì Diệp công tử kia cho ông ta niềm tin.

Thấy Cương Chủ còn do dự, Thiên Xích vốn định khuyên thêm, nhưng nghĩ lại thì thấy hăng quá hoá dở, vì thế ông ta cười nói: “Thật ra thì cũng có thể hiểu, dù sao cũng là Ác Đạo Minh, ông băn khoăn là chuyện bình thường, cũng được, Cương Chủ cứ ở đây tu luyện đi, chúng ta sau này gặp lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện