Tú Võ nhìn Diệp Quân một hồi, cười nói: “Chào Diệp công tử, ta là Tú Võ, vị bên cạnh này là Kiếm Bạch Y – tam muội của ta”.

Chu Phạn bỗng nói: “Các ngươi vẫn còn một người nữa đâu?”

Tú Võ mỉm cười nói: “Đệ ấy có vài việc nên đi trước rồi”. Chu Phạn nhìn Tú Võ, khẽ gật đầu, không nói gì.

Tú Võ quay sang nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Diệp công tử, ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Tú Võ cười nói: “Tất nhiên là được”. Diệp Quân gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.

Tú Võ nhìn lửa Thiên Hành ở tinh vực đằng xa: “Diệp công tử, ngọn lửa này bị ai đó trấn áp rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ hỏi: “Ai là người trấn áp nó vậy?”. Diệp Quân nói: “Người lớn trong nhà ta”, Tú Võ im lặng không nói.

Người lớn trong nhà, tên nhóc này có chỗ dựa vững chắc.

Tú Võ lại hỏi: “Diệp công tử có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm à?”

Diệp Quân cười nói: “Xem như là thế”.

Cho dù là lửa Thiên Hành hay Tiên Đạo Thụ thì đúng thật đều là đồ của nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Tú Võ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Các ngươi đến đây là vì lệnh truy nã Ác Đạo mà Ác Đạo Minh ban bố à?”

Tú Võ gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Xem ra ngươi đã thay đổi ý định rồi”, Tú Võ bỗng trở tay đè xuống, không gian bỗng chốc bị ngăn cách, không thần thức nào có thể đến gần.

Diệp Quân nhìn Tú Võ, không nói gì.

Tú Võ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, không giấu gì ngươi, mấy năm nay hai huynh muội ta vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, không có nhà, bây giờ bọn ta muốn có một ngôi nhà… nếu Diệp công tử không chê, hai huynh muội ta sẵn sàng đi theo Diệp công tử, trở thành người một nhà với Diệp công tử”.

Chu Phạn: “…”

Nữ kiếm tu áo trắng cũng khá ngạc nhiên, cô ta cũng không ngờ Tú Võ lại làm như thế.

Nương nhờ người khác?

Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn cũng không ngờ hai người trước mặt này lại muốn nương nhờ vào hắn, nhìn vẻ mặt thành thật của đối phương có vẻ như không phải giả vờ.

Tú Võ lại nói: “Diệp công tử, ta biết chuyện này hơi đường đột, nhưng mong ngươi tin là ta nghiêm túc”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng nói thế, thực lực của ta kém ngươi không biết bao nhiêu, ngươi nương nhờ vào ta? Nếu ngươi là ta thì có tin không?”

Tú Võ nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ngươi là người thông minh, ta cũng không vòng vo với ngươi. Thật ra sở dĩ hai bọn ta muốn nương nhờ vào Diệp công tử là vì muốn liều một lần”.

Diệp Quân nói: “Liều cái gì?”

Tú Võ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Liều một cơ hội thay đổi số mệnh”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi có biết bây giờ ta đang đối mặt với kẻ thù thế nào không?”

Tú Võ nói: “Ác Đạo Minh và vài cường giả Đăng Thiên Vực”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện