Chu Phạn nhíu mày: “A Ông thúc”.

Một ông lão xuất hiện, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “A Ông thúc, thúc dẫn các thần vệ Thiên Sách canh giữ ở nơi này”.

Ông lão nói: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó xoay người biến mất.

Trong một tinh không nào đó, ba người đang cúi người nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới.

Hai nam một nữ.

Người dẫn đầu là một người đàn ông, mặc áo bào hoa, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Bên trái gã là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, tay phải người đàn ông trung niên cầm một thanh giáo dài màu đen tuyền như mực, mũi giáo lại có màu đỏ như được ngưng tụ từ máu.

Bên phải gã là một người phụ nữ áo trắng, tóc dài ngang vai, mặt mày lạnh lùng, tay trái cầm một thanh kiếm dài có vỏ.

Người đàn ông trung niên áo bào hoa cúi đầu nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, cười nói: “Lúc trước ta từng gặp Thủy tổ Đại Chu, quả thật là một người anh hùng rất giỏi”.

Người đàn ông đồ đen nói: “Diệp Quân đó ở Đại Chu”, người đàn ông áo bào hoa gật đầu: “Ta biết”.

Tay trái người đàn ông đồ đen siết chặt thanh giáo: “Giết không?”

Họ đến từ vực Đăng Thiên, dĩ nhiên là vì giết Diệp Quân, một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.

Họ cũng động lòng.

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Giết cái gì?”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Giết Diệp Quân”.

Người đàn ông áo hoa lắc đầu.

Người đàn ông áo đen hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo hoa lạnh nhạt nói: “Tại sao Ác Đạo Minh không tự mình đi giết mà phải đưa ra một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra để truy bắt?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày.

Người đàn ông áo hoa nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, khẽ cười: “Đây là một cái bẫy, Ác Đạo Minh muốn mượn đao giết người… Đám ngu xuẩn này coi người khác đều là kẻ ngốc không có đầu óc sao?”

Cái bẫy!

Người đàn ông áo đen nhăn mày: “Đại ca, nếu đã biết đây là một cái bẫy thì sao còn dẫn bọn ta tới đây?”

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Có lợi ích”.

Người đàn ông áo đen hơi khó hiểu: “Có lợi gì?”, người đàn ông áo hoa chỉ cười không nói gì.

Người đàn ông áo đen nhất thời không nói nên lời.

Có điều, gã cũng không nói thêm gì nữa, những năm gần đây đi theo đại ca lăn lộn, quả thật thu được không ít thứ tốt.

Lúc này, người đàn ông áo hoa chợt phóng ra một luồng khí tức. Không bao lâu sau, thời không ở nơi xa chợt rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc long bào màu vàng nhạt chậm rãi bước ra.

Chu Phạn.

Chu Phạn liếc nhìn ba người: “Ba người là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện