Trước kia vì nuôi Tiên Đạo Thụ đó mà hắn tiêu tốn gần hết Tổ Mạch, đang lúc thiếu tiền, không ngờ phút chốc trở thành người giàu.

Vẫn là cướp kiếm tiền nhanh nhất.

Diệp Quân đè nén sự vui mừng, nhìn chiếc nhẫn cuối cùng, chiếc nhẫn này khác với bảy chiếc nhẫn kia, bảy chiếc nhẫn đều là vàng sậm, mà chiếc nhẫn cuối cùng này lại có màu tím nhạt, chiếc nhẫn này hẳn là chiếc nhẫn của người bảo vệ trật tự Đại Đạo hiện có đó.

Diệp Quân hơi tò mò thả thần thức vào trong, hắn sửng sốt.

Trong chiếc nhẫn màu tím nhạt này thế mà có ba mươi tinh thể Vĩnh Hằng.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân vội vàng lấy ra, hắn nhìn kỹ lại, xác nhận chính là tinh thể Vĩnh Hằng, giống hệt chiếc nhẫn lúc đầu Nhất Niệm cho hắn xem. Nhưng tinh thể Vĩnh Hằng trong tay hắn nhỏ hơn chiếc nhẫn kia một nửa, hơn nữa sức mạnh của tinh thể Vĩnh Hằng chứa trong đó kém xa chiếc nhẫn trong tay Nhất Niệm.

Lúc này Chu Phạn ở một bên bỗng ngạc nhiên nói: “Tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn: “Muội cũng nhận ra à?”

Chu Phạn gật đầu: “Trong mấy cuốn sách cổ của hoàng thất có ghi chép về tinh thể Vĩnh Hằng này, nghe nói vật này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm trong truyền thuyết, cũng không biết là thật hay không”.

Vũ trụ nền văn minh cấp năm!

Diệp Quân nhíu mày, lúc này hắn nghĩ đến Nhất Niệm, Nhất Niệm cũng có tinh thể Vĩnh Hằng, lẽ nào muội ấy đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm?

Cũng không phải không có khả năng.

Tất nhiên hắn sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Nhất Niệm là một cô gái làm công bình thường, dù sao cô ta cũng có thể hiểu được thời không bí ẩn mà cô cô váy trắng để lại, hắn phải dành thời gian để trò chuyện với cô ta.

Lúc này Chu Phạn bỗng nói: “Tiếp theo huynh có dự định gì?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Mười phần thần tính, tăng cường cơ thể, tu luyện vài loại kiếm kỹ”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh…”

Diệp Quân lắc đầu: “Trước đó ta nghe đám người Việt Tôn gọi cường giả áo đen đó là Thập điện chủ, nói cách khác rất có khả năng Ác Đạo Minh có Cửu điện chủ, Bát điện chủ gì đó. Hơn nữa, Ác Đạo Minh này chuyên lôi kéo Ác Đạo, nhưng trong các cường giả đến lần này thế mà lại không có một vị Ác Đạo nào, rất không bình thường”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ý của huynh là mấy người chúng ta tiếp xúc có thể chỉ là vai vế nhỏ trong Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn nói: “Lát nữa ta bảo người đi điều tra”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Bây giờ hắn gần như không biết gì về Ác Đạo Minh, có Đại Chu giúp điều tra dĩ nhiên là quá tốt rồi.

Diệp Quân lại nói: “Nếu muội muốn lấy quả Đạo Linh đó thì có thể vào trong Tiểu Tháp, mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian của muội, ngoài ra có thể tu luyện trong Tiên Đạo Thụ của Tiểu Tháp, hiệu quả tốt hơn”.

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Như nghĩ đến điều gì, cô ta lại nói: “Huynh muốn đạt đến mười phần thần tính ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện