Thập điện chủ mỉm cười: “Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi không một ai là đối thủ một quyền của ta, thế nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi gọi người đến đi, thế nào?”

Diệp Quân im lặng.

Thập điện chủ cười nói: “Nghe nói bà ta giết người chưa bao giờ cần dùng đến đòn tấn công thứ hai, đáng tiếc ta sẽ tiễn bà ta đến thế giới bên kia. Ngươi mau gọi bà ta ra, ta thật sự không chờ được rồi, muốn đấm vào đầu bà ta trước mặt ngươi. Bởi vì ta thực sự rất muốn xem quá trình kẻ thù đi từ ngạc nhiên đến tuyệt vọng, cảm giác đó thật tuyệt”.

Diệp Quân nhìn Thập điện chủ, đang định lên tiếng thì đột nhiên…

Thời không bên cạnh Diệp Quân nứt ra, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.

Diệp Quân: “…”

Một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần.

Mọi người đều đưa mắt nhìn kiếm tu nữ váy trắng vừa bước ra đó.

Đều là những ánh mắt tò mò.

Dĩ nhiên tất cả cường giả Đại Chu đều rất tò mò về những người đứng sau Diệp Quân, dù sao một yêu nghiệt như Diệp Quân chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể dạy dỗ ra được, chỉ là họ không biết rốt cuộc người đứng sau Diệp Quân mạnh đến mức nào.

Chẳng mấy chốc vài cường giả Đại Chu sa sầm mặt mày.

Vì họ nhận ra lúc kiếm tu nữ váy trắng này bước ra, trên người lại không hề có dao động năng lượng, so với lúc cường giả Ác Đạo Minh thì quả thật là một trời một vực.

Từ Thiên đó bỗng khó hiểu nói: “Lão đạo sĩ, tại sao ta không cảm nhận được người này?”

Người phụ nữ váy trắng vừa bước ra, ông ta nhận ra mình không hề cảm nhận được sự tồn tại của người phụ nữ váy trắng.

Hơi bất thường.

Đạo Quân bình thường nói: “Có phải là ngươi quá yếu không?”

Từ Thiên nổi giận: “Mẹ kiếp!”

Đạo Quân mặc kệ Từ Thiên, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng bước ra từ đằng xa, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực, vì ông ta cũng không cảm nhận được.

Ngay khi người phụ nữ váy trắng bước ra, vẻ mặt Hoàng Đế Đại Chu bỗng trở nên nghiêm trọng.

Vì ông ta cũng không cảm nhận được.

Mà nếu không cảm giác được khí tức của đối phương, chỉ có hai khả năng, một là đối phương có khả năng che giấu cực kỳ cao, giấu được bí mật và khí tức của mình; hai là thực lực của đối phương vượt xa ông ta.

Nghĩ đến đây Hoàng Đế Đại Chu cảm thấy sợ hãi, vì ông ta nghĩ chắc chắn là khả năng thứ hai.

Lúc này đám người Việt Tôn ở phía xa cũng nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng.

Phải nói là Việt Tôn hơi thất vọng, vì người phụ nữ váy trắng quả thật quá bình thường.

Ngay khi bước ra thế mà lại không có một chút dao động Đại Đạo nào.

Quả thật khiến người khác thất vọng.

Lúc này Việt Tôn cũng cảm thấy khá may mắn, cũng may trước đó không rời đi vì sự bất an của mình, nếu không có thể mình đã đánh mất rất nhiều tài sản của Đại Chu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện