Cường giả bên phía Tuế Nguyệt trường hà nhiều vậy à?

Bảo sao tên Diệp Quân kia không đơn giản.

Thập điện chủ nói: “Tiếp tục nói về Diệp Quân đi”.

Việt Tôn dẹp mọi suy nghĩ rồi bảo: “Theo chúng thuộc hạ được biết, người mạnh nhất đằng sau Diệp Quân không phải nữ kiếm tu váy đen này, mà là một nữ kiếm tu bí ẩn mặc váy trắng”.

“Ồ?”

Thập điện chủ còn nổi lên hứng thú: “Còn mạnh hơn nữ kiếm tu váy đen kia nữa à?”

Việt Tôn gật đầu: “Thuộc hạ đoán là vậy”.

Thập điện chủ nhìn Việt Tôn: “Đoán?”

Việt Tôn gật đầu: “Số lần nữ kiếm tu váy trắng đó xuất hiện cực ít, nhưng theo như ta điều tra, mỗi lần bà ta xuất hiện thì giết người cũng chẳng cần dùng tới kiếm, hơn nữa người đó thi thoảng sẽ nói một câu ‘nhà ngươi ở đâu, chỉ hướng đi’…”

Thập điện chủ dừng bút, hỏi: “Rồi sao nữa?”

Việt Tôn trầm giọng bảo: “Sau đó bà ta sẽ hủy diệt cả nhà người ấy”.

Thập điện chủ sửng sốt một chút sau đó cười lớn: “Thú vị, rất thú vị… Nghe ngươi nói như vậy ta lại muốn đích thân gặp nữ kiếm tu váy trắng này đấy”.

Việt Tôn chần chờ: “Người này không đơn giản…”

Thập điện chủ cười: “Nghe ngươi nói như vậy, đúng là bà ta cũng rất có năng lực đấy”.

Nói xong ông ta tiếp tục phê duyệt.

Thấy vậy, Việt Tôn do dự rồi nói tiếp: “Chúng ta không nên coi thường nữ kiếm tu váy trắng đó thì hơn…”

Thập điện chủ bình ĩnh nói: “Ta coi thường bà ta ư? Ta chỉ nói muốn gặp bà ta thôi. Sao, ngươi cho là ta không có tư cách giao đấu với bà ta à?”

Việt Tôn vội nói: “Thuộc hạ không có ý này…”

Thập điện chủ cầm bút phê duyệt một đường rồi bảo: “Nữ kiếm tu váy trắng?”

Nói xong ông ta đặt bút lên bàn, cười khẽ: “Việt Tôn, ta có thể hiểu sự thận trọng và cẩn thận của ngươi, dù sao ngươi cũng chưa được thấy vũ trụ và đất trời rộng lớn hơn, ngươi có lòng kính sợ cũng là bình thường. Nhưng ngươi không hiểu ta, nếu ngươi hiểu ta thì sẽ biết, những kiếm tu đến từ vũ trụ cấp thấp này với ta mà nói chỉ là chuyện đùa thôi”.

Việt Tôn cúi đầu im lặng.

Thập điện chủ cười: “Không phải ta ngông cuồng đâu, đời này ta đã trải qua nghìn vạn lần chiến đấu sống còn, cũng đã gặp không ít kiếm tu rồi…”

Một quyền có thể giết được ba người!

Nghe thấy câu này của Thập điện chủ, mí mắt Việt Tôn giật giật, ông ta hơi cúi người, không nói gì.

Ở Ác Đạo Điện nhiều năm, đương nhiên ông ta hiểu một số quy tắc, lão đại muốn thể hiện thì tốt nhất ngươi đừng cãi lại, nếu không ông ấy có thể sẽ biến ngươi thành kẻ ngốc.

Thập điện chủ chợt bật cười rồi xua tay: “Chuẩn bị đi, ba ngày nữa ta sẽ đến Đại Chu, đích thân giải quyết tên Diệp Quân đó… Đương nhiên còn có người đằng sau hắn nữa”.

Việt Tôn vội cung kính hành lễ, sau đó dẫn nhóm Ác Bà đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện