Cơ Tiểu Kiếm cười đáp: “Được thôi!”

Diệp Thanh Thanh lại nhìn Thương Võ phía xa: “Ông cũng đi theo đi”.

Thương Võ nhíu mày: “Bà chắc chứ?”

Diệp Thanh Thanh đáp: “Đừng nói lời thừa”.

Dứt lời bà ấy biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Cơ Tiểu Kiếm không chút do dự hoá thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.

Thương Võ nhìn Diệp Quân bên dưới, giẫm nhẹ chân phải bay thẳng lên trời, biến mất ở cuối tinh không.

Nhìn thấy hai Thánh Chí đạo giả đều đã đi, mấy người nhóm Việt Tôn đưa mắt nhìn nhau, chuyện này là sao?

Sao đều đi cả rồi?

Còn đánh không vậy?

Nét mặt Việt Tôn rất nặng nề.

Nhóm cao thủ bên phía Đại Chu cũng rất cảnh giác, tuy mấy người nhóm Việt Tôn không mạnh như Cơ Tiểu Kiếm, nhưng cũng không phải yếu, đương nhiên bọn họ không dám coi thường, đương nhiên bọn họ cũng không quá sợ cao thủ Khai Đạo Cảnh này.

Từ Thiên chợt đứng lại, ông ta khởi động gân cốt, sau đó nhìn về phía mấy người nhóm Việt Tôn, hai tay ông ta chắp thành hình chữ thập: “Các vị muốn đánh tay đôi hay đánh hội đồng?”

Việt Tôn nhìn chằm chằm Từ Thiên: “Đại Chu các người cứ đợi đấy!”

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Không phải không thể đánh nhau mà là không có ý nghĩa gì cả, vì mấy người họ hoàn toàn không chiếm được Đại Chu này.

Ở đây liều mạng?

Ông ta không muốn!

Hơn nữa ông ta cảm thấy ông ta phải đi điều tra lại Diệp Quân này, vì bọn họ luôn tập trung sự chú ý vào Chân Thần nên thật sự không biết nhiều về tình huống của Diệp Quân.

Điều tra rõ ràng tất cả những người đứng sau hắn, sau đó một mẻ hốt gọn.

Tránh đánh người này người kia lại đến, phiền.

Việt Tôn nhanh chóng dẫn theo mọi người biến mất ở cuối tinh không.

Lúc này nhóm cao thủ bên phía Chu tộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt họ lại trở nên nặng nề.

Vì chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không từ bỏ.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân cũng đã biết được tất cả mọi chuyện sau khi mình hôn mê, hắn vừa cảm động vừa áy náy vì những chuyện Chu Phạn làm cho mình, đặc biệt là khi biết Chu Phạn thiêu đốt thần hồn vì hắn.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến Đại Chu, nhưng hắn lại kéo Đại Chu vào.

Thấy vẻ xin lỗi và áy náy trong mắt Diệp Quân, Chu Phạn hơi nghiêng đầu không nhìn hắn.

Cô ta không cần sự cảm động.

Đương nhiên cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, tuy trong lòng có chút chờ mong nhưng đó chắc chắn không phải là cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện