Chương 3631

Mọi người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông trung niên mặc áo vàng nhạt bước đến từ phía chân trời.

Hoàng Đế Đại Chu.

Là người mạnh nhất ở Đại Chu hiện nay.

Mọi người xung quanh đều cung kính chào.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Hoàng Đế Đại Chu đang bước đến, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi không ra nữa”.

Hoàng Đế Đại Chu mỉm cười nói: “Hoàng Đế Đại Chu các đời không có ai là rùa rụt cổ cả”.

Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Nói thế tức là Đại Chu ngươi muốn tiếp tục cứng đầu nhỉ”.

Hoàng Đế Đại Chu không đáp lời Cơ Tiểu Kiếm mà cúi đầu nhìn Chu Phạn, thấp giọng thở dài: “Đứa con ngốc, con thật sự nghĩ con và Diệp công tử này chết cùng nhau thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Trước tiên không nói đến Ác Đạo Minh, nếu Diệp công tử chết ở chỗ chúng ta, những người đằng sau hắn có thể bỏ qua cho chúng ta sao? Đến lúc đó Đại Chu ta sẽ bị người ta chỉ trích, trong ngoài đều bị công kích”.

Ông ta không nói câu này với Chu Phạn mà đang nói với các cường giả Đại Chu xung quanh đó, vì ông ta biết với sự thông minh của Chu Phạn, tất nhiên cô ta sẽ hiểu được điều này.

Mà các cường giả Đại Chu đó, có lẽ có người sẽ hiểu, nhưng lại không muốn nói ra, có người lại thật sự không hiểu, đơn thuần cho rằng chỉ cần giết Diệp công tử đó thì Đại Chu sẽ vượt qua được nguy hiểm này.

Người trên đời này thường có ảo tưởng, trước khi sự việc hỏng bét hoàn toàn, cho dù bản thân đã lâm vào tuyệt cảnh cũng vẫn còn may mắn, nghĩ rằng nếu mình lùi bước thì có thể được đối phương tha thứ.

Nếu hôm nay Đại Chu giết Diệp Quân, tình cảnh chỉ sẽ trở nên hỏng bét hơn thôi.

Vì lúc đó người mà Đại Chu đắc tội không chỉ là Ác Đạo Minh mà còn có người đứng sau Diệp công tử này, những nhân duyên ơn tình trước đó đều trở thành ác quả.

Chu Phạn nhìn thấy được điều này nhưng cô ta không thể nói.

Người bên cạnh cô ta chắc chắn cũng có người có thể nhìn thấy được điều này, nhưng họ không muốn nói. Tại sao? Vì trong lòng tồn tại hoang tưởng.

Lúc đất nước đối mặt với quyền lực vô song, luôn có vài người cho rằng chỉ cần chịu thua, khuất phục thì người ta sẽ bỏ qua cho ngươi.

Nhưng nào ngờ đến lúc ngươi chịu thua rồi thì người ta chỉ trở nên hung hăng bóc lột ngươi, ép hại ngươi.

Nghe Hoàng Đế Đại Chu nói thế, sắc mặt các cường giả Đại Chu đều trở nên không được tự nhiên, dĩ nhiên là họ hiểu hoàng đế đang nói với họ.

Đạo Quân cũng khẽ gật đầu: “Điện hạ đừng làm chuyện ngốc nghếch, có chuyện gì, mọi người cùng chống đỡ”.

Từ Thiên cũng nói: “Có chuyện gì, mọi người cùng chống đỡ”.

Nguyên Tướng cũng bước ra: “Nếu hôm nay Đại Chu bức chết điện hạ và Diệp công tử, sau này Đại Chu ta còn có thể ngẩng cao đầu với thế gian sao? Điện hạ, mặc dù thực lực của nhà Nho bọn ta không mạnh nhưng không ai tham sống sợ chết, chỉ cần điện hạ ra lệnh, trăm triệu Nho sĩ lập tức thiêu đốt thần hồn”.

Ngay lúc này Cơ Tiểu Kiếm bỗng cười nói: “Quả thật hơi xem thường Đại Chu ngươi rồi”.

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Cơ Tiểu Kiếm, mỉm cười nói: “Cô nương, mặc dù Đại Chu ta thế lực yếu kém, nhưng vẫn có khí khái và chính trực, Diệp công tử này là con rể của Đại Chu, hắn là người Đại Chu. Nếu hắn đã là người Đại Chu, Đại Chu ta sẽ không mặc kệ hắn không quan tâm, nếu cô nương muốn đánh thì Đại Chu ta sẽ đánh”.

“Muốn đánh thì đánh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện