Chương 3590

Vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Cuối cùng trong đôi mắt trước giờ không dao động của Đạo Quân cũng hiện lên vẻ động lòng.

Đây chính là nguyên nhân Hoàng Đế Đại Chu lựa chọn đánh cược.

Tiếp xúc với vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn: “Phạn điện hạ, mặc dù ta có thể đoán được nhưng vẫn không dám chắc chắn, rốt cuộc Diệp công tử đó có phải đến từ một vũ trụ nền văn minh cấp năm không?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Chỉ cao chứ không thấp”.

Thật ra cô ta cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng lúc này cô ta chỉ có thể nói thế.

Đôi khi làm người không thể thành thật quá mức.

Đạo Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi. Phạn điện hạ gọi ta đến là muốn ta dùng trận pháp Chu Đạo của nhà họ Đạo ta à?”

Trận pháp Chu Đạo!

Chu Mục ở một bên nghe thế cũng cảm thấy kinh ngạc, trận pháp Chu Đạo này là trận pháp hàng đầu của nhà họ Đạo, là trận pháp do chính Thủy tổ nhà họ Đạo tạo ra, nếu thi triển thì có thể diệt thần giết đạo.

Uy lực của nó không thua kém gì trận pháp Phục Tiên mà Thủy tổ hoàng tộc Đại Chu tạo ra cả.

Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.

Đạo Quân không nói gì.

Chu Phạn nói: “Ta thay mặt Diệp công tử hứa với Đạo Quân, một khi trận pháp Chu Đạo được mở ra, Diệp công tử nợ Đạo giáo một ân tình. Nếu hắn đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, sau này Đạo giáo có thể đến vũ trụ nền văn minh cấp năm dạy và thu nạp đệ tử”.

Im lặng hồi lâu, Đạo Quân mới nói: “Trước khi đến, ta đã mời đạo chủ chi phái mười hai của nhà họ Đạo đến đây, lúc này hẳn là họ đã vào hoàng thành rồi. Còn trận pháp Chu Đạo, nó có thể mở ra bất cứ lúc nào”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó hơi cúi người xuống, Đạo Quân vội nghiêng người tránh đi, sau đó nghiêm túc nói: “Phạn điện hạ, đối phó với Ác Đạo Minh thì phải dốc toàn lực”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta hiểu”.

Đạo Quân lại nói: “Điện hạ, đừng quên chùa Phạm Thiên”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đạo Quân và ta có chung ý nghĩ rồi, vừa lúc ta muốn đến chùa Phạm Thiên một chuyến, Đạo Quân có muốn đi cùng không?”

Đạo Quân lắc đầu: “Điện hạ cũng biết quan hệ giữa nhà họ Đạo ta và chùa Phạm Thiên đấy, ta mà đi thì chỉ thêm loạn thôi”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nhìn Chu Mục cười nói: “Nhị ca, Đại Chu rất lớn, một mình muội không thể quản hết, thế nên vẫn cần Nhị ca giúp đỡ nhiều mới được”.

Chu Mục đứng dậy vui mừng nói: “Điều nên làm”.

Chu Phạn mỉm cười, sau khi dặn dò xong vài chuyện, cô ta ra khỏi Thái Tử Điện, biến thành tia sáng biến mất ở tận cuối chân trời.

Không lâu sau, Chu Phạn đến dưới chân một ngọn núi lớn, bên cạnh cô ta là ông lão mặc đồ trong cung.

Chu Phạn vừa đến dưới chân núi thì nghe được một tiếng chuông, tiếng chuông vang lên từ trên đỉnh núi, ngân vang rất dài.

Chùa Phạm Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện