Chương 3578

Chu Phạn không nói gì, chỉ bưng ấm trà trước mặt lên thêm trà cho Diệp Quân, sau đó cười nói: “Uống thử đi, trà Linh Sương do chính ta trồng”.

Diệp Quân cầm tách trà lên nhấp một ngụm, khá ngọt, mùi vị rất tuyệt.

Chu Phạn cười nói: “Thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Ngon lắm”.

Chu Phạn nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp như trăm hoa đua nở, cô ta rót cho mình một cốc, sau đó nói: “Ở Đại Chu, chỉ cần trở thành thái tử thì có thể có vô số tài nguyên tu luyện. Khi thiên phú không khác biệt nhiều, tài nguyên cực kỳ quan trọng nên hoàng tử, công chúa các thời đại đều tranh giành vị trí thái tử đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng trong lịch sử Đại Chu, có một người phụ nữ tự nguyện từ bỏ vị trí thái tử, tránh xa những tranh chấp của hoàng thất, khi bà ấy trở lại lần nữa, không có ai trong toàn bộ hoàng thất là đối thủ của bà ấy, lúc Đại Chu muốn bà ấy làm thái tử, bà ấy lại tỏ ra khinh thường, đừng nói là thái tử, bà ấy cũng không thèm muốn hoàng vị, cuối cùng phóng khoáng rời đi”.

Nói đến đây, cô ta dừng một chút, sau đó nói: “Trong khoảng thời gian này, ta đã ở đây và suy nghĩ rất lâu, thân là người trong hoàng thất nên khó tránh khỏi có nhiều tâm tư, thậm chí còn giở thủ đoạn mưu kế. Như Diệp công tử đã nói đấy, đây là điều bình thường nhưng chúng ta lại bỏ qua một điều, đó là ý muốn ban đầu của mình, bản thân mình muốn trở thành người như thế nào? Mỗi ngày chúng ta đều đang giả vờ giả vịt, đều giở những thủ đoạn không tốt đẹp gì, sau đó lại từng chút đánh mất chính mình, mất đi bản tính ban đầu…”

Diệp Quân lặng thinh.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi biết tại sao ta thích ngươi không?”

Diệp Quân ngạc nhiên.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Không phải kiểu thích đó”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Chu Phạn nghiêm túc nói: “Ở trước mặt ngươi, ta cảm thấy hơi hổ thẹn vì khi giúp ta, ngươi rất tự nhiên, không có bất kỳ lợi ích hay mục đích nào, nhưng ngược lại là ta, ngay từ đầu khi gặp ngươi, ta tiếp cận ngươi, đối xử tốt với ngươi đều có mục đích cả”.

Nói đến đây, cô ta lắc đầu cười: “Không phải ta xoắn xuýt vấn đề này, mà là lúc này ta nhận ra bao năm qua, vì thế lực sau lưng và các nhân tố bên mẫu tộc, ta vẫn luôn trở thành con người mà họ muốn nên đã từng chút đánh mất con người thật của mình… Lúc này, ta thực sự cảm thấy rất mệt mỏi”.

Diệp Quân nói: “Vậy các thế lực bên mẫu tộc của cô…”

Chu Phạn cười nói: “Không sao, tranh ngôi vị thái tử không chỉ có Tứ ca của ta, mà còn có cả Nhị ca của ta. Chỉ cần ta buông bỏ hoàn toàn thì Nhị ca tâm cơ thâm sâu đó chắc chắn sẽ lôi kéo được thế lực phía sau Tứ ca. Có thể nói bây giờ vài người xung quanh ta đã nghiêng về phía gã”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta dẫn cô rời khỏi Đại Chu”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Ta bị Hoàng đế Bệ hạ đích thân nhốt ở đây, ngươi muốn dẫn ta đi tức là đang chống đối với cả Đại Chu”.

Diệp Quân gật đầu: “Chống đối thì chống đối chứ”.

Dứt lời, hắn đứng dậy, sau đó xoay người đi đến trước cửa đại điện.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Sau khi đến trước cửa đại điện, Diệp Quân bỗng dưng lại, sau đó nói: “Phạn cô nương, nếu cô tin ta thì đi theo ta, nếu không tin thì cô cứ ở lại đây, mười năm sau ta sẽ đến cứu cô”.

Chu Phan im lặng một lúc, cô ta bỗng mỉm cười: “Ta tin ngươi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy đi đến cạnh Diệp Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện