Chương 3560

Hoàng thành Đại Chu.

Là Hoàng thành của Đại Chu, tòa thành này đương nhiên vô cùng nguy nga tráng lệ, diện tích gần trăm vạn dặm, thành cao gần vạn trượng, tường thành cao tận mây xanh, như ẩn như hiện, tựa như tòa tiên thành.

Mà trên không trung của thành Đại Chu còn lơ lửng vô số long khí màu tím đỏ.

Cả tòa thành, địa bàn đại địa gắn liền với thiên tâm!

Phía dưới, xung quanh Hoàng thành Đại Chu có mấy chục vạn cửa thành, trong đó khí phách nhất đương nhiên vẫn là cửa chính của Hoàng thành. Cửa này rộng gần vạn trượng, không như các cửa khác, cửa này đóng kín quanh năm, luôn có quân cận vệ hoàng thất của Đại Chu đứng gác.

Cửa Khải Hoàn!

Tương truyền, cửa này được Thủy tổ của hoàng tộc Đại Chu đích thân đặt tên, không phải người có công lớn thì không được vào từ cửa này.

Kể từ khi Đại Chu thành lập, cửa này mới chỉ được mở hai lần.

Bên ngoài hoàng thành có một nhóm người đang hùng hổ khí thế đi tới.

Người đứng đầu chính là Chu Phạn.

Phía sau cô ta là hai lão Tả Hữu cùng các quân cận vệ, đương nhiên người đàn ông áo đen cũng ở đó.

Sau khi nhìn thấy sự nguy nga tráng lệ của hoàng thành Đại Chu, người đàn ông áo đen thật sự bị sốc, ông ta cũng được coi là người từng trải, nhưng chưa bao giờ thấy tòa thành nào tráng lệ thế này.

Trên mặt Chu Phạn nở nụ cười nhẹ, nhưng hai lão Tả Hữu bên cạnh cô ta lại có vẻ mặt nặng nề, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.

Đương nhiên nhóm Chu Phạn không đi cửa Khải Hoàn mà đi từ một cánh cửa nhỏ bên cạnh, tuy cửa này cũng rộng nhưng còn kém xa cửa Khải Hoàn.

Bên cạnh cánh cửa nhỏ đó có một người đàn ông trẻ, người này mặc trường bào màu vàng nhạt, trên người khó giấu được khí chất cao quý, đằng sau gã là một lão hòa thượng mặc áo cà sa màu xanh nhạt, tay trái ông ta cầm tràng hạt, mắt hơi nhắm lại, thầm nhẩm niệm bài kinh văn nào đó.

Chu Phạn còn chưa đi tới cửa thành đã thấy người đàn ông mặc trường bào vàng nhạt đó vẫy tay, cười gọi: “Cửu muội”.

Nhìn thấy người mặc trường bào vàng nhạt này, hai lão Tả Hữu lập tức sầm mặt.

Tứ hoàng tử Chu Đế.

Vị Tứ hoàng tử này cũng là một trong những người tranh ngôi hoàng vị, cũng là người Chu Phạn khó đối phó nhất, bởi vì mẫu tộc của hai người là kẻ thù không đội trời chung nên tuy hai người là huynh muội, nhưng chẳng có chút tình cảm nào, cứ có cơ hội là sẽ chiến đấu ngươi chết ta sống.

Mà đối với sự tranh đấu này, hoàng tộc lại rất thích được thấy.

Nếu đến chiến đấu kiểu này cũng không thắng thì làm sao đảm nhận được trách nhiệm lớn?

Phải biết rằng con đường đại đạo tàn khốc hơn con đường tranh hoàng vị nhỏ bé này nhiều.

Hoàng thất Đại Chu không sợ chiến đấu tàn ác ảnh hưởng tới nền tảng của hoàng thất, chỉ cần mấy nhân vật cốt cán phía trên còn ở đó thì thế hệ trẻ tuổi này sẽ chẳng làm gì được nền tảng của hoàng thất Đại Chu.

Nhìn thấy người đó, Chu Phạn khẽ cười: “Tứ ca, ta biết ngay chắc chắn huynh sẽ ở đây chờ ta”.

Chu Đế cười: “Cửu muội, lần này ca ca tới không phải để cười nhạo muội, lần này ca ca tới đây chờ là vì tò mò, rốt cuộc người nào có thể khiến muội dùng tổ tiên để che chở như thế…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện