Chương 3557

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tù Linh trầm giọng đáp: “Ban đầu bàn bạc không được thuận lợi, nhưng sau này chúng ta tế ra một chữ cổ, giao đấu với chúng một lần, thế nhưng vẫn bất phân thắng bại, về sau Đại Tế Sư của Thủy tộc ta đích thân xuất quan đàm phán với chúng, cuối cùng không biết có ra tay hay không, tóm lại là chúng đồng ý kéo dài sự xuất hiện của Vũ Trụ Kiếp”.

Nói tới đây ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Có thể ngươi không biết thực lực Đại Tế Sư Thủy tộc của ta… Nói với ngươi như thế này đi, ta đã bị nàng ta phong ấn trấn áp ở đây bao nhiêu năm”.

Một đạo phong ấn trấn áp cảnh giới Khai Đạo!

Diệp Quân sửng sốt một chút, đây là cảnh giới Khai Đạo, thế nhưng lại bị một phù ấn trấn áp, thực lực của Đại Tế Sư Thủy tộc này đáng sợ đến mức nào?

Tù Linh nói tiếp: “Đối phương có thể khiến Đại Tế Sư Thủy tộc của ta lộ diện chắc chắn là không đơn giản, đương nhiên cũng vì Thủy tộc ta suy tàn, nếu là trước đây…”

Nói tới đây, ông ta khẽ thở dài, trong mắt là vẻ quạnh quẽ.

Diệp Quân im lặng không nói, vẻ mặt dần trở nên nặng nề.

Ác Đạo Minh!

Đương nhiên hắn không quên lời của bà lão nói, đối phương hỏi hắn là gì của Chân tỷ, hiển nhiên đối phương biết sự tồn tại của Chân tỷ.

Lúc đầu hắn còn lo lắng, nhưng bây giờ hắn đã có thể xác định, Ác Đạo Minh này có lẽ sẽ gây bất lợi cho Chân tỷ.

Đến lúc đó hắn không chỉ phải đối mặt với Ác Đạo của Chân vũ trụ mà còn phải đối mặt với Ác Đạo Minh này!

Hắn đã đồng ý với Chân tỷ phải dựa vào bản thân mình để đi cứu tỷ ấy.

Dựa vào bản thân!

Diệp Quân chậm rãi siết chặt hai tay.

Cố Trạch chợt lên tiếng: “Tiểu tử, ta hơi tò mò, sao Ác Đạo Minh kia lại đối đầu với ngươi thế?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Chuyện này nói ra dài lắm”.

Cố Trạch cười khúc khích, hơi có phần hả hê khi thấy người gặp họa.

Tù Linh nói: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi có lai lịch gì?”

Cố Trạch cũng nổi lên hứng thú, ban đầu ông ta đã từng rung động trước thanh kiếm này.

Diệp Quân thành thật nói: “Không giấu gì hai người, kiếm này là cô cô của ta chế tạo cho ta”.

Tiểu Tháp sửa lại: “Là chế tạo cho cha ngươi”.

Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Của cha ta chẳng phải cũng là của ta sao?”

Tiểu Tháp: “…”

Cố Trạch lại nói: “Cô cô ngươi ở cảnh giới gì?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa”.

Cố Trạch hơi khó hiểu: “Không biết?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ biết cô cô không tu cảnh giới thôi”.

Không tu cảnh giới!

Nghe vậy, Cố Trạch và Tù Linh nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ chấn động. Diệp Quân lấy cây bút lông kia ra hỏi: “Hai vị tiền bối, ta muốn kích hoạt lại cây bút này, hai vị có cách gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện