Chương 3553

Đúng lúc này, hàng loạt khí tức đáng sợ ập đến từ chân trời.

Hữu Lão hốt hoảng kêu lên: “Là cận vệ Hoàng tộc!”

Hành động của Chu Phạn đã khiến Hoàng tộc Đại Chu để ý rồi!

Không lâu sau, đã có mấy chục người xuất hiện cách Chu Phạn không xa. Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp đen tuyền, những người đứng sau cũng ăn mặc tương tự.

Mấu chốt ở chỗ bọn họ thấp nhất đều đã đạt đến mười phần thần tính, mà thủ lĩnh lại là Ác Đạo Cảnh đỉnh cao, khí tức mạnh mẽ vượt xa Ác Đạo Cảnh thông thường.

Người đàn ông hơi khom lưng thi lễ với Chu Phạn: “Cửu điện hạ không sao là tốt rồi”.

Cô ta không đáp lời.

Người đàn ông lại nói: “Hội trưởng lão có lệnh mời Điện hạ trở lại Hoàng thành, bàn giao mọi công việc”.

Chu Phạn lẳng lặng cất sợi dây chuyền đi, điềm đạm nói: “Tu thống lĩnh hãy đợi trong chốc lát”.

Người đàn ông thi lễ rồi dẫn theo thuộc hạ lui sang một bên.

Chu Phạn mới khẽ mỉm cười với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta trò chuyện riêng một chút”.

Hắn gật đầu: “Được”.

Hai người đi đến một nơi riêng tư.

Nhờ cú đấm ban nãy của thủy tổ Đại Chu mà bốn bề chỉ còn một mảnh đen nhánh, hơi bị sát phong cảnh.

Chu Phạn chợt nói: “Diệp công tử, thật ra… Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là có mục đích. Ta muốn kết giao với ngươi, lợi dụng ngươi, làm ngươi bán mạng cho ta”.

Diệp Quân chỉ cười nói: “Ta biết”.

Chu Phạn quay lại nhìn hắn: “Có phải ta ham mê quyền lực quá không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cho là vậy”.

Chu Phạn lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân: “Ta có thể hiểu cho Phạn cô nương. Thân ở Hoàng tộc mà tâm tư quá đơn giản thì không sống lâu được, vậy nên cô mới phải sử dụng những thủ đoạn để bảo vệ bản thân, thuyết phục lòng người. Điều này rất dễ hiểu, ta cũng sẽ như vậy nếu là cô”.

Đôi mắt Chu Phạn nhìn hắn như hai hồ nước trong veo.

Diệp Quân tiếp tục: “Hơn nữa chúng ta không quen không biết, cô nương sao có thể tốt với ta như vậy? Ta cho rằng tiếp xúc và kết giao có mục đích là chuyện rất bình thường, càng dễ hiểu hơn nữa nếu đó là phương pháp sinh tồn”.

Một hồi lâu sau, Chu Phạn cong môi cười: “Nghe ngươi nói vậy, ta chợt thấy rất vui”.

Diệp Quân hạ giọng: “Nhưng thủ đoạn cô nương vừa dùng để giữ mạng kia…”

Chu Phạn lắc đầu: “Mục đích sâu xa của ta vẫn là để mời chào Diệp công tử, khiến ngươi phải chịu ơn ta…”

Diệp Quân: “Hoàn toàn không có chút tình cảm nào sao?”

Chu Phạn ngẫm nghĩ một hồi rồi giơ ngón cái và ngón trỏ ra, chạm sát vào nhau: “Có một xíu xiu này thôi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn phì cười.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Diệp Quân hỏi: “Sao tự dưng lại nói hết với ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện