Chương 3527

Nói xong, cô ta lập tức thôi thúc thần vật trong tay.

Nghe Chu Phạn nói thế, mọi người đều sững sờ, sau đó lại lập tức bày ra vẻ bối rối.

Đúng lúc này, người đàn ông áo bào đen đột nhiên khẽ cười lên: “Cô nương trượng nghĩa, nhưng Tiết Nhạc ta không phải loại người chiếm lợi của người khác, da mặt ta không dày đến thế. Lời ta nói vẫn ở đó, cô nương, ta nợ cô một ân tình, ngày sau nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta đến, nếu ta mặc kệ thì đạo tâm sẽ vỡ nát, chết không được tử tế”.

Người đàn ông áo bào đen đã nói vậy, sắc mặt những người còn lại chợt trở nên hơi khó coi.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn, hắn và tất cả mọi người ở đây đều nhận ra được chiêu trò của cô nương này, đều đã là người sống mấy trăm nghìn, thậm chí là mấy trăm vạn năm, sao có thể không nhìn ra được chút chuyện vặt ấy chứ?

Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng trách cả.

Người ta có cách để đi qua mà không động gì đến oán linh kia, nhưng người ta chẳng quen chẳng biết gì các ngươi, mắc gì họ phải giúp các ngươi?

Nếu thật sự muốn chiếm lợi người ta, tỏ vẻ giả ngu nhắm mắt đi qua, thì có lẽ người thua cuộc cuối cùng vẫn là bản thân thôi.

Nghĩ tới đây, mấy người kia cũng nhanh chóng bước ra, bày tỏ mình nợ Chu Phạn một ân tình.

Mà người duy nhất không tỏ thái độ chính là Diệp Quân.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Thiên Uyên kia, hắn vẫn chưa muốn nợ ân tình của người khác lắm, thế là đành hỏi trong lòng: “Tháp gia, lát nữa có thể làm phiền ngươi giúp ta chịu đựng một chút được không?”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi chỉ cần tin vào tháp phẩm của ta thì chuyện gì cũng có thể”.

Diệp Quân: “…”

Sậu Nguyên đột nhiên nói: “Nếu Diệp thiếu cần, huynh đệ chúng ta có thể miễn cưỡng chống đỡ được”.

Diệp Quân lắc đầu cười, tất nhiên hắn sẽ không để nhóm Sậu Nguyên đi đỡ đòn thay, đối phương là Khai Đạo chân chính, nếu để nhóm Sậu Nguyên ra chắn đòn giúp thì có lẽ sẽ thiệt mạng mất.

Diệp Quân nhìn về phía Chu Phạn, đang định nói gì đó thì Chu Phạn đột nhiên dùng huyền khí để truyền âm: “Diệp công tử, ta không giở trò gì đâu, đây đúng là vật tổ truyền của ta, cũng đúng là chỉ có thể dùng được một lần trong vòng trăm năm. Diệp công tử đừng suy nghĩ gì nhiều, cũng không cần cảm thấy đã chịu ơn ta, ta muốn làm bạn với ngươi, bạn bè với nhau mà nói về ơn nghĩa chẳng khác gì nam nữ tính toán tiền bạc, vô nghĩa lắm”.

Nói xong, cô ta lập tức rung chiếc chuông đen trong tay lên.

Ầm!

Chiếc chuông đen không ngừng đong đưa, sau đó đón gió hóa khổng lồ, chỉ chốc lát đã bao phủ lấy toàn bộ những người có mặt ở đây.

Mà dưới sự điều khiển của Chu Phạn, chiếc chuông đen chậm rãi bay về phía xa.

Nhờ hiệu quả che giấu hơi thở của chuông đen, nên cấm chế ở vùng thế giới này cũng không bị tác động.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn ở bên, cô ta cảm nhận được ánh mắt của hắn nên quay đầu sang nhìn, rồi chỉ khẽ mỉm cười mà không nói lời nào, tay vẫn tiếp tục điều khiển chuông đen chậm rãi đi về phía trước.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến Thiên Uyên, nhìn từ trên xuống quả nhiên chỉ thấy được một màu đen kịt, không thể thấy đấy, trông vô cùng khủng bố.

Nét mặt mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trong mắt Diệp Quân cũng ánh lên một tia nghiêm nghị, bởi vì lúc này đây, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất an.

Cảm giác nguy hiểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện