Chương 3517

Chu Phạn nói: “Chúng ta đến xem”.

Diệp Quân đồng ý.

Bọn họ nhanh chóng đi đến. Diệp Quân quan sát ba cái mặt nạ quỷ, thấy cái ở giữa có màu đồng đỏ và cặp răng nanh thật dài với đôi mắt lồi ra; cái bên trái làm từ đồng xanh với hai mắt đỏ quạch và nét mặt dữ tợn; cái bên phải bình thường hơn, với đôi mắt khép hờ như đang suy tư.

Lòng hứng thú bị khơi gợi, Chu Phạn chậm rãi đi về phía ba chiếc mặt nạ, chợt nghe một giọng nói già cỗi vang lên: “Cô nương cẩn thận, đến gần mặt nạ quỷ sẽ bị rối loạn thần trí, gặp phải ảo ảnh”.

Cô ta quay lại, mỉm cười nói với bóng người mờ ảo gần đó: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Nhưng cô ta không những không dừng bước mà còn tăng tốc. Đúng lúc đi đến trước mặt nạ, thời không quanh cô ta chợt vặn vẹo biến hình, vô số ảo ảnh nảy ra xung quanh như điện xẹt.

Chu Phạn chỉ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay đã khiến chúng biến mất toàn bộ.

Cô ta đi đến chiếc mặt nạ gần nhất, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cong môi nói: “Đây là Thần bảo”.

Có người hỏi: “Cô nương, Thần bảo là gì?”

Chu Phạn lắc đầu: “Tạm không biết, vì Linh của nó đã say ngủ rồi”.

Thần bảo.

Hai chữ này khiến mỗi người có mặt nảy ra tâm tư khác nhau.

Chu Phạn liếc mắt nhìn họ, cười hỏi: “Chư vị muốn nó?”

Có người nói: “Nơi này là di tích của một nền văn minh ít nhất là cấp bốn, đã là Thần bảo thuộc về nó thì bọn ta muốn có cũng là thường”.

Chu Phạn gật gù: “Ta thì có một ý tưởng này, không bằng chia sẻ với mọi người. Nếu các vị thấy không được thì thôi vậy”.

Có người nói: “Mời cô nương”.

Chu Phạn cười: “Ai cũng muốn có, nhưng Thần bảo chỉ có một. Để không làm mích lòng nhau, ta đề nghị sử dụng hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất thì có được nó, số Tổ Mạch dùng để đấu giá thì chia đều cho những người còn lại. Mọi người thấy thế nào?”

Đấu giá ư?

Đề nghị này khiến bọn họ rơi vào im lặng.

Nếu có thể không cần dùng sức mà giành được Thần bảo về tay thì ai lại không muốn?

Nhưng họ cũng biết nếu thật sự xảy ra tranh chấp, trừ khi có người nào mạnh hơn tất cả, chèn ép những người còn lại, bằng không tuyệt đối không có khả năng toàn mạng trở ra, bởi vì bất kỳ ai giành được Thần bảo đều sẽ bị đánh hội đồng.

Một giọng nói già cỗi vang lên: “Ta thấy cách này được. Ai ra giá cao thì có Thần bảo, những người còn lại chia đầu Tổ Mạch với nhau, ai cũng có lời”.

Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

Có tiền thì đấu giá, không tiền thì kiếm lời cách khác.

Bỗng, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đen bước ra, nhếch mép hỏi: “Các vị ở đây ít nhất đều đã đến cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, nhưng có kẻ chỉ mới đến thần Đạo Cảnh mà đã dám ngang nhiên ngồi ngang hàng?”

Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân.

Những người khác nhìn theo.

Từ lúc hắn đi đến, họ đã nhìn ra cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng vì hắn đi cùng Chu Phạn nên không ai nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện