Chương 3507

Sau khi ra ngoài, Nhất Niệm ai oán nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, sau đó ngồi xuống, lấy một con dê ra bắt đầu nướng.

Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, khoan đã, tôi đi thăm dò”, dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng, sau đó biến mất ở tận cuối tinh không đằng xa.

Nhất Niệm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, nhìn chằm chằm con dê trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô nhóc này cũng tham ăn quá.

Một lúc sau, Diệp Quân đã nướng con dê đến vàng óng, hắn lấy một ít gia vị ra rắc lên đó, chốc sau là thơm phức.

Nhất Niệm khẽ liếm môi, sau đó lẳng lặng cất kẹo hồ lô vào.

Diệp Quân xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm nhận lấy gặm.

Diệp Quân nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành của muội đâu”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi rồi tiếp tục ăn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó cũng xé một cái đùi, hắn gặm một miếng, thịt dê thơm ngon mềm mại, rất ngon.

Tay nghề của mình lại tiến bộ rồi.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối tinh không, lúc này suy nghĩ của hắn lạc trôi đến hệ Ngân Hà.

Cũng không biết bây giờ hai cô gái kia sống thế nào, nên quay về thăm họ rồi.

Lúc này Nhất Niệm ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta đã gặm sạch sẽ cái đùi dê trong tay, cô ta lại xé một cái đùi khác, sau đó xe một miếng thịt đưa vào miệng Diệp Quân, Diệp Quân khẽ há miệng ăn.

Nhất Niệm cong môi, sau đó tiếp tục ăn.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm cực kỳ vui sướng cũng cười nói: “Nhất Niệm, muội có ước mơ gì không?”

Nhất Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Từ chức, nuôi dê, ăn thịt dê”.

Dê: “…”

Diệp Quân bật cười: “Muội yên tâm, chuyện muội từ chức cứ để ta, đến lúc đó ta đánh không lại, ta sẽ dẫn cô cô của ta đến từ chức giúp muội”.

Nhất Niệm chần chừ, sau đó nói: “Bà ấy nguy hiểm quá”.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, muội là người của mình, bà ấy sẽ không làm hại muội”.

Nhất Niệm vội gật đầu: “Được”.

Diệp Quân còn định nói gì, đúng lúc này Sậu Nguyên bỗng xuất hiện cách trước mặt Diệp Quân không xa, Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, ông ta trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tìm được rồi”, Diệp Quân vội đứng lên, sau đó nói: “Ở đâu?”

Sậu Nguyên chỉ về phía xa: “Ở phía trước, cách đây mười vạn dặm”.

Diệp Quân nói: “Đi thôi”.

Nhưng Sậu Nguyên lại lắc đầu: “Khoan đã”.

Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Xung quanh di tích bí cảnh đó có rất nhiều khí tức không rõ ràng, có lẽ đã có người phát hiện ra di tích nền văn minh này”.

Nghe thế sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Sậu Nguyên lại nói: “Nhưng hiện giờ, chúng không thể phá hủy thuật trận pháp mà nền văn minh Thuật Giả ta để lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện