Chương 3494

Cô gái đó quỳ rạp dưới đất, không nhìn thấy được vẻ mặt của cô ta.

Nhưng có rất nhiều người trong số những người ở phía sau cô ta lại tỏ vẻ không phục và không thoải mái, chẳng qua là e ngại thực lực của cô gái này nên họ không dám phản kháng.

Diệp Quân bỗng bật cười, sau đó xoay người lại đưa tất cả mọi người ra khỏi Tiểu Tháp.

Trong tinh không, đám cô gái sau khi được chuyển ra ngoài vẫn quỳ dưới đất.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: “Sở dĩ ta cứu các cô là vì ta kính trọng vị đao tu kia, cộng thêm việc ta đã nhận chiếc nhẫn của ông ta nên hai bên chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, đi đi”.

Cô gái quỳ dưới đất nhắm mắt lại, cô ta hít sâu một hơi, sau đó dập đầu với Diệp Quân: “Mong công tử hãy để lại tên họ, bọn ta…”

Diệp Quân ngắt lời cô gái: “Không cần thiết”.

Dứt lời, hắn xoay người nhìn đám người Sậu Nguyên: “Chúng ta đi”.

Mấy người Sậu Nguyên lập tức đi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân lắc mình biến mất kiếm quang rồi biến mất.

Khi mấy người Diệp Quân rời đi, một người đàn ông áo hoa bào phía sau cô gái, bỗng nói: “Nam Kiều, hắn đã lấy nhiều nhẫn của nền văn minh Thương Vận chúng ta như vậy, nói cho cùng hắn cũng kiếm được hời, chúng ta…”

“Ngu ngốc!”

Cô gái bỗng xoay người quát, uy lực cực mạnh bỗng chốc trấn áp người đàn ông đó.

Mọi người đều biến sắc, có vài người tỏ vẻ khó hiểu, không biết tại sao cô gái lại tức giận như vậy.

Cô gái lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc áo hoa bào mà bị cô ta trấn áp và người đàn ông chỉ còn lại linh hồn, trong mắt cô ta hiện lên vẻ thất vọng: “Mấy năm nay, các ngươi được che chở quá tốt, sống quá an nhàn, tự đại và kiêu ngạo đã làm mờ mắt và tâm trí của các ngươi rồi”.

Dứt lời, cô ta xoay người nhìn về phía tinh không đằng xa, nhẹ giọng nói: “Trước khi Vũ Trụ Kiếp xảy ra, chúng ta không thể làm gì khác hơn là chờ chết. Nhưng hắn lại có thể cứu tất cả chúng ta đi. Còn nữa, trong Tiểu Tháp đó, các ngươi không cảm nhận được thời gian trong tháp khác với thế giới bên ngoài sao?”

Thời gian trong tháp!

Lúc này một thiếu niên trầm giọng nói: “Ta đã tính toán được, mười năm trong tháp gần bằng một ngày ở bên ngoài”.

Vừa nghe nói thế, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Trước đó họ vừa sống sót qua kiếp nạn, rất nhiều người đều không để tâm đến tình hình trong tháp, nhưng bây giờ nghe Nam Kiều và thiếu niên kia nói thế, cuối cùng họ cũng nhận ra thiếu niên kiếm tu đó không đơn giản.

Nam Kiều xoay người nhìn đám người trước mặt, vẻ mặt chán nản: “Ta biết từ tận đáy lòng các ngươi không để tâm đến hắn vì thấy cảnh giới của hắn thấp hơn các ngươi, thậm chí là coi thường hắn. Nhưng các ngươi lại chưa từng nghĩ hắn dẫn theo chúng ta xuyên qua không biết bao nhiêu vũ trụ tinh vực, tránh được Vũ Trụ Kiếp… Hơn nữa, mấy Huyết Thi kia đều là cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, khí tức của Huyết Thi cao lớn cực kỳ lợi hại, còn cao hơn cả Đao Chủ, thế nhưng nó lại cực kỳ cung kính với hắn, hoàn toàn là một thuộc hạ…”

Nói đến đây cô ta khẽ lắc đầu: “Hắn ít nhất đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn”.

Vũ trụ nền văn minh cấp bốn!

Nghe Nam Kiều nói thế, mọi người đều kinh ngạc và hoảng sợ, phải biết rằng nền văn minh Thương Vận cũng mới chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện