Chương 3456

Nói rồi hắn ta xòe tay, một chiếc hộp cổ xưa xuất hiện trong tay hắn ta, trong hộp có một ký tự cổ kỳ bí.

Người thần bí nhìn ký tự cổ trước mặt, khẽ nói: “Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của chúng ta là để nó hấp thu linh khí của những vũ trụ nền văn minh đó, để nó thức tỉnh trở lại sau đó sinh ra Tiên Đạo Thụ, đây mới là gốc rễ của nền văn minh chúng ta…”

Những Huyết Thi còn lại khẽ gật đầu đồng ý.

Nền văn minh Tu La, học điện tối thượng.

Diệp Quân và Tín Du ngồi đối diện nhau, bên cạnh bọn họ là Thái A Thiên và Đại Tôn, bên cạnh Đại Tôn còn có một ông lão.

Ông lão này chính là Đại Kình, người đứng đầu nền văn minh Quân Lâm, cũng là cha của Đại Tôn.

Ngoài ra, xung quanh còn có một vài trưởng lão của hai bên.

Vốn dĩ trước đó hai bên đối lập, cũng coi nhau như kẻ địch, nhưng hôm nay, với sự tái xuất hiện của nền văn minh Thuật Giả, hai bên đương nhiên không còn ý nghĩ này nữa.

Bây giờ cả hai bên đều coi nhau như đồng minh thân thiết.

Lúc này, Tín Du dẫn đầu mở lời trước: “Mọi người cứ nói đi, đừng ngại”.

Đại Tôn nói thẳng: “Chỉ có cách đánh một trận”.

Vừa dứt lời, không gian nhất thời trở nên yên tĩnh.

Khai chiến với nền văn minh vũ trụ cấp bốn, bọn họ tất nhiên có áp lực và lo lắng, mặc dù nền văn minh vũ trụ cấp bốn này không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng nó vẫn là nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Đại Tôn trầm giọng nói: “Chúng ta không thể ôm bất kỳ ảo tưởng nào, bởi vì bọn chúng đến với ý đồ xấu, giữa chúng ta và bọn chúng chỉ có thể đánh một trận”.

Tín Du gật đầu: “Đồng ý”.

Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu.

Thật ra, nếu còn lựa chọn nào khác, bọn họ cũng không muốn đánh một trận với nền văn minh Thuật Giả này, dù sao đây cũng là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, đối với bọn họ, đối phương chính là thuộc về nền văn minh áp chế.

Nhưng theo như lời của Đại Tôn, giữa bọn họ và nền văn minh Thuật Giả chỉ có thể đánh một trận.

Đám người đó thật sự không thèm che giấu ý định đối địch của mình.

Đại Tôn lại nói: “Cha, đội quân Quân Lâm cần phải chuẩn bị sẵn sàng”.

Đại Kình liếc nhìn Đại Tôn, nói: “Ông đây còn cần con dạy bảo à?”

Đại Tôn cạn lời.

Đại Kình nhìn về phía Thái A Thiên và Tín Du, sau đó nghiêm mặt nói: “Hai vị, giữa chúng ta và nền văn minh Thuật Giả, trận chiến đầu tiên chính là trận chiến quyết định, vì vậy, hai bên chúng ta không nên có bất kỳ sự e dè nào, một khi đã đánh thì sẽ là trận đánh ngươi chết ta sống”.

Tín Du khẽ gật đầu: “Ông yên tâm, đã đến nước này, nền văn minh Tu La sẽ không giở trò gì khác, lúc này mà còn có tâm tư khác thì chắc chắn là tự diệt vong”.

Đại Kình gật đầu, khai chiến với nền văn minh Thuật Giả, ông ta không sợ lắm, đánh thắng thì tốt, nếu thua thì cũng chẳng sao, thắng làm vua, thua làm giặc, ông ta có thể chấp nhận. Dù sao nền văn minh Quân Lâm đã từng hủy diệt nền văn minh vũ trụ khác. Ông ta chỉ sợ đang trong lúc giao chiến với nền văn minh Thuật Giả, nền văn minh Tu La lại âm thầm quấy rối, bị giết bởi chính đồng đội của mình.

Chết trong tay kẻ địch là do kỹ năng không bằng người khác, chết trong tay đồng đội thì quá ấm ức.

Lúc này, Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh thì sao?”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện