Chương 3454

Đó là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp! Mục Vân Sơ định quỳ xuống dập đầu tiếp nhưng lại được một luồng sức mạnh dịu nhẹ đỡ lấy.

Diệp Quân cười bảo: “Mau đi đi!”

Mục Vân Sơ cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân, lại quan sát dung mạo hắn một lần nữa rồi mới kéo thiếu niên bên cạnh quay người rời đi.

Sau khi hai tỷ đệ biến mất, Tín Du chợt lên tiếng: “Cô gái đó rất có linh tính”.

Diệp Quân gật đầu: “Tâm tư tinh tế, rất có linh tính, là một hạt giống tốt, không biết sau này sẽ đi được bao xa”.

Tín Du cười: “Diệp công tử có tấm lòng yêu quý nhân tài như vậy, vì sao không nhận làm đồ đệ?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta không biết dạy học trò”.

Tín Du đang định lên tiếng thì Đại Tông đã nói: “Hai người nhìn kìa”.

Diệp Quân và Tín Du quay đầu lại nhìn thì thấy không biết từ khi nào cánh cổng đá nơi xa đã biến thành màu đỏ như máu, không chỉ vậy, cả ngọn núi cũng dần dần chuyển sang màu đỏ như máu.

Ngoài ra, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Tín Du trầm xuống: “Bọn chúng đang làm gì vậy?”

Đại Tông nhẹ nhàng nói: “Nền văn minh Thuật Giả có lẽ sắp tái thế rồi”.

Lời vừa dứt, cả ngọn núi lớn bắt đầu sụp đổ vỡ vụn, sau đó từng luồng khí đáng sợ lan tràn, cả đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.

Ba người Diệp Quân nhìn nơi xa, chẳng mấy chốc bảy Huyết Thi ấy đã tư từ đi ra dưới sự dẫn đầu của người thần bí, mà sau lưng người thần bí còn có cả vạn cường giả mặc chiến giáp, hơi thở của nhũng cường giả này rất kinh khủng, khi bọn họ xuất hiện, một luồng áp bách vô hình tràn ngập khắp đất trời.

Thấy thế, vẻ mặt Tín Du và Đại Tông đều trở nên nghiêm nghị.

Lúc này, người thần bí dẫn đầu nhìn về phía ba người Diệp Quân, cười hỏi: “Vẫn chưa đi cơ à?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Ngọn lửa Thiên Hành lúc trước không hủy diệt được nền văn minh của các người à?”

Người thần bí cười đáp: “Đương nhiên vẫn có một số con cá lọt lưới”.

Nói rồi hắn ta tiến lên một bước, chỉ một bước đã đến nơi cách ba người Diệp Quân không xa.

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Ta hỏi ngươi một chuyện, quan tài máu khi xưa ta tặng ngươi đâu?”

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên hơi kỳ lạ: “Ngươi không biết à?”

Người thần bí chau mày: “Biết cái gì?”

Diệp Quân trầm mặc, thì ra tên này vẫn chưa biết Huyết Thi ấy đã bị đại bá chém.

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Sau khi nó nuốt chửng mấy cường giả xong thì chạy đi đâu mất rồi. Hay là ngươi tìm thử đi?”

Tín Du quay đầu nhìn Diệp Quân, phải nói rằng cô ta rất bất ngờ.

Không phải kiếm tu đều rất thẳng thắn ư?

Sao Diệp công tử trước mắt lại suy nghĩ nhiều thế?

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Ngươi chẳng thành thật chút nào, nhưng không sao, cũng không quan trọng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện