Chương 3436

Lúc này Huyền Sắc bỗng giơ kiếm Thanh Huyên lên, kiếm Thanh Huyên biến thành tia kiếm quang đâm về phía kiếm tu đó.

Kiếm tu bỗng giơ tay lên, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong lòng bàn tay ông ấy, ông ấy nhìn kiếm Thanh Huyên mỉm cười: “Đây chẳng phải là kiếm của tiểu đệ ta sao?”

Kiếm Thanh Huyên rung lên như đang đáp lại.

Huyền Sắc: “…”

Kiếm tu quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười, ông ấy búng ngón tay, kiếm Thanh Huyên lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân bước đến trước mặt kiếm tu, mỉm cười: “Đại bá, đã lâu không gặp”.

Đại bá!

Nghe Diệp Quân nói thế, Tín Du và Thái A Thiên biến sắc, quay phắt lại nhìn Diệp Quân.

Kiếm tu này thế mà lại là đại bá của tên này?

Tiêu Dao đang định nói gì đó thì bỗng nhíu mày nhìn Huyền Sắc, ngón tay ông ấy giơ lên, ngay sau đó Huyết Thi bị ông ấy lôi ra.

Sau khi ra ngoài, Huyết Thi hoảng sợ nhìn Tiêu Dao, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là ai… ta là thần tướng của nền văn minh Thuật Giả”.

Nó không ngốc như Huyền Sắc, vừa nhìn thấy kiếm tu này, nó đã cảm thấy khiếp sợ nên cố gắng che giấu bản thân, thế nhưng nó không ngờ vẫn bị phát hiện.

Tiêu Dao nhìn Huyết Thi, lắc đầu: “Xấu quá”.

Dứt lời, ông ấy vung tay lên, một tia kiếm khí lập tức tiêu diệt Huyết Thi khiến nó biến mất hoàn toàn.

Huyết Thi: “…”

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Những người còn lại đều đã hóa đá, Huyết Thi trước đó đáng sợ thế nào giờ lại bị tiêu diệt dễ dàng như thế?

Lúc này sau khi mất đi kiếm Thanh Huyên, cuối cùng Huyền Sắc cũng biết sợ, lão ta nhìn kiếm tu trước mặt run giọng nói: “Ngươi là ai…”

Tiêu Dao khẽ cười chỉ vào Diệp Quân: “Ta là huynh đệ kết nghĩa của cha nó”.

Huynh đệ kết nghĩa!

Mặt Huyền Sắc xám như tro tàn, lúc này lão ta đã tỉnh táo hoàn toàn.

Thanh kiếm đó là kiếm của cha Diệp Quân.

Kiếm đã mạnh như thế thì chủ nhân của thanh kiếm đó sẽ đáng sợ thế nào?

Dù là kiếm tu trước mặt này cũng đã thâm sâu khó lường rồi chứ đừng nói là chủ nhân của thanh kiếm.

Huyền Sắc bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi hoang mang nói: “Chẳng phải ngươi nói ngươi đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đúng thật là đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một mà”.

Huyền Sắc bỗng gầm lên như dã thú: “Cha và đại bá của ngươi lợi hại như vậy, ngươi nói với ta ngươi đến từ nền vũ trụ văn minh cấp một? Ngươi đang gạt ai đấy? Hả?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không muốn dựa dẫm vào người trong nhà, muốn khiêm tốn, ông có hiểu không?”

“Ôi vãi!”

Huyền Sắc tức đến mức nôn ra máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện