Chương 3427

Trên bầu trời, một ông lão chậm rãi bước ra giữa luồng sáng trắng.

Tổ tông Tu La đời thứ hai!

Mặc dù cũng chỉ là cảnh giới Ách Đạo, nhưng những người cảnh giới Ách Đạo hiện đang có mặt ở đây còn lâu mới có thể so sánh được với thực lực của ông ta.

Ông lão liếc nhìn xung quanh, đang định mở lời, lúc này, Huyền Sắc ở xa đột nhiên cười lớn: “Chỉ là cảnh giới Ách Đạo nhỏ bé mà cũng dám tới đây ra vẻ sao?”

Dứt lời, lão ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Xoẹt!

Kiếm quang xé toạc bầu trời, tổ tông Tu La đời thứ hai bị chém chết.

Hồn bay phách tán!

Bị giết trong nháy mắt.

Mọi người đều hóa đá.

Tu La Tịnh và cường giả tộc Tu La ngây người ngay tại chỗ, vậy là xong rồi sao?

Diệp Quân nhìn lên trời, lúc này hắn bỗng dưng nghĩ đến việc kiếm Thanh Huyên có tác dụng áp chế và khắc chế thần hồn.

Thứ tộc Tu La gọi tới không phải là một phân thân hay hình chiếu, mà là một thần hồn.

Thần hồn…

Đừng nói chỉ là một thần hồn, cho dù linh hồn hoàn chỉnh của tổ tông Tu La đời thứ hai xuất hiện ở đây, cũng chỉ là đống cặn bã trước kiếm Thanh Huyên.

Sau khi Huyền Sắc chém chết tổ tông Tu La đời thứ hai chỉ bằng một nhát kiếm, lòng tin lập tức tăng vọt, lão ta xoay người cầm kiếm chỉ về phía Tu La Tịnh, mặt đầy vẻ khinh thường: “Tất cả người của tộc Tu La các người cùng lên hết đi!”.

Mọi người: “….”

Diệp Quân nhìn Huyền Sắc, thầm nói trong lòng: Tháp gia, hồi trước ta cầm kiếm Thanh Huyên, chắc cũng không hống hách như vậy đâu nhỉ?”

Tiểu Tháp khẽ nói: “Không phải ngươi từng nói là cũng có lúc cảm thấy vô địch sao?”

Diệp Quân: “….”

Sắc mặt Tu La Tịnh vô cùng khó coi, từ trước tới nay tộc Tu La chưa từng mất mặt như vậy, lúc này, ngoại trừ vẻ tức giận, lão ta càng thấy kinh hoàng hơn.

Thanh kiếm kia lại có uy lực mạnh đến mức này!

Đây là điều mà lão ta không thể ngờ tới.

Lúc trước lão ta cầm thanh kiếm này, cũng không phát hiện thanh kiếm đỉnh như vậy!

Có vẻ như nghĩ đến điều gì, Tu La Tịnh đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đều tại ngươi… đều tại ngươi…”

Diệp Quân nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Tu La Tịnh, thấp giọng thở dài: “Tịnh tộc trưởng, nếu ông cứu Huyền Sắc tộc trưởng ngay từ đầu thì Huyền Sắc tộc trưởng sao có thể đối xử với tộc Tu La ông như thế? Việc đã đến nước này… ông vẫn nên chạy nhanh đi! Có câu tục ngữ rất hay, chỉ cần giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt, chỉ cần còn sống, tương lai không phải là không có cơ hội báo thù…”

Nói đến cuối cùng, giọng nói của hắn đột nhiên lớn hơn, chỉ muốn để toàn bộ người của Tu La Giới nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện