Chương 338

Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, bà ấy cũng đã gửi thư kêu oan cho Diệp Quân kia, điều này chứng minh bà ấy đã biết sai, nếu đã vậy thì cho bà ấy thêm một cơ hội nữa đi”.

Bà cụ nhìn Diệp Quan Chỉ: “Theo quy định của Quan Huyên Pháp, hình phạt nhẹ nhất cho hành vi của bà ấy là phế bỏ tu vi!”

Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Nếu hôm đó Triệu Tố đứng ra chống đối với tộc Chân Long và nhà họ An thì với thực lực của hai nhà kia, họ có thể tiêu diệt bà ấy trong nháy mắt. Đối diện với hai thế lực khổng lồ này, một viện trưởng thư viện nhỏ bé như bà ấy có thể làm gì được chứ?”

Nói rồi, cô ấy dừng lại một lát mới nói tiếp: “Hơn nữa, người này không thông đồng một giuộc với tộc Chân Long, sau khi sự việc xảy ra đã dâng thư kêu oan cho Diệp Quân, điều này cho thấy lòng bà ấy có chính nghĩa. Mà mục đích của việc trừng phạt là hy vọng dùng hình phạt nghiêm khắc để người phạm tội có thể thay đổi triệt để, làm lại con người mới, chứ không đơn thuần là phạt vì người đó phạm tội”.

Bà cụ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Diệp Quan Chỉ lại nói: “Nói cho cùng thì đó là vấn đề nội bộ của thư viện chúng ta, nếu không có thư viện ở Trung Thổ Thần Châu và nhà họ An giúp đỡ thì tộc Chân Long kia nào dám ngang ngược đến mức ngang nhiên phá hoại quy tắc cuộc tỷ võ? Lần này xử phạt nghiêm khắc Lục Triều Văn và nhà họ An chính là để những thư viện khác và những thế gia kia lấy đó làm gương, đặc biệt là những thế gia kia…”

Nói rồi, trong mắt cô ấy loé lên tia lạnh lẽo: “Lúc sư tỷ Thanh Khưu còn đương nhiệm thì đám thế gia kia còn kiêng dè chút ít, mà từ lúc sư tỷ… Bây giờ, tay của đám thế gia kia càng ngày vươn càng dài rồi”.

Bà cụ thầm thở dài.

Bà ấy không dám bàn luận nhiều về chuyện của thư viện.

Diệp Quan Chỉ cũng không nói thêm, cô ấy bước nhanh rồi biến mất ở phía xa.

Đạo Môn.

Lúc này, Diệp Quân trần như nhộng đang nằm trên giường, còn Nam Lăng Nhất Nhất đang bôi thuốc cho hắn.

Trước đây bị Long Hoả thiêu nên giờ toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn.

Diệp Quân vốn muốn tự mình làm, nhưng tiếc là sau trận đại chiến, hắn không những bị Long Hoả làm trọng thương mà chính hắn cũng kiệt sức, đừng nói là tự bôi thuốc, đến cử động còn khó khăn.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân không mảnh vải che thân trước mặt, cô ấy chớp mắt rồi nói: “Diệp sư đệ đừng căng thẳng nhé, ta chỉ bôi thuốc cho đệ thôi, không làm gì khác đâu”.

Diệp Quân chần chừ rồi run giọng nói: “Sư tỷ, thế tỷ đừng sờ nữa được không? Mau bôi thuốc đi ạ!”

Diệp Quân thấy cực kỳ cạn lời.

Từ lúc về đến giờ, vị sư tỷ này cứ sờ soạng từ đầu đến chân.

Bôi thuốc đâu?

Phải biết rằng hắn là một thanh niên thẳng bình thường đấy, sờ kiểu này ai mà chịu cho nổi?

Cứ tiếp tục sờ thế này thì không biết chuyện gì xảy ra đâu!

Thế nên hắn mới vội lên tiếng ngăn cản.

Nghe Diệp Quân nói, gương mặt Nam Lăng Nhất Nhất đỏ ửng. Cô ấy vội lấy ra một bình bạch ngọc, rồi nói: “Diệp sư đệ, đây là Phục Tuý Dịch, linh dược cấp Thiên, mới đầu sẽ hơi đau, đệ cố gắng nhịn chút nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện