Chương 3347

Ông lão lập tức nói: “Đương nhiên là thiên tài của thiên hạ, thế gian hiếm gặp”.

Đại Tôn khẽ gật đầu: “Lúc đối mặt với nền văn minh Thuật Giả, ta rất thận trọng và cẩn thận, thậm chí hơi thấp kém nhưng hắn thì không, hắn dám lên tiếng đòi hỏi”.

Ông lão sửng sốt, lão ta không để ý đến chi tiết này.

Đại Tôn nói tiếp: “Người bí ẩn ở nền văn minh Thuật Giả đó không chỉ không tức giận mà ngược lại còn mặc cả với hắn, cuối cùng tặng cho hắn một quan tài máu”.

Nói đến đây, hắn ta lắc đầu: “Người ở cấp bậc đó tuyệt đối sẽ không vui vẻ hòa nhã với người bình thường, giống như việc người đàn ông mang đao đó bị xem thường vậy”.

Ông lão thở dài, hổ thẹn nói: “Thiếu chủ chu đáo tinh tế, thuộc hạ kém xa”.

Đại Tôn mỉm cười nói: “Mặc dù ta cũng thèm muốn quan tài máu trên người hắn nhưng không nên tùy tiện trở thành kẻ thù với loại người này. Ta tin chắc thân phận và thế lực đằng sau hắn sẽ dần dần lộ ra khỏi mặt nước”.

Ông lão cười nói: “Thiếu chủ, nếu đằng sau hắn chỉ là một thế lực bình thường, vậy chúng ta sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời”.

Đại Tôn nhắm mắt lại: “Vậy thì ta tình nguyện cược thua”.

Một tinh vực chưa được biết đến.

Thời không nơi nào đó rung chuyển, sau đó thời không đó nứt lìa, Diệp Quân và Nhất Niệm chậm rãi bước ra.

Sau khi bước ra, Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Vũ trụ Tu La”.

Nhất Niệm nhìn quanh, như có điều suy nghĩ.

Diệp Quân bỗng ngạc nhiên nói: “Hả?”

Dứt lời, tay phải hắn đưa ra trước khẽ chạm, thời không trước mặt hắn bỗng dập dờn như sóng nước.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Khu vực thời không này là giả”.

Nhất Niệm mỉm cười, không nói gì, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Diệp Quân nhắm mắt lại, quan sát thế giới bằng tâm niệm, chẳng mấy chốc khu vực thời không đó dần trở nên rõ ràng.

Chính là khu vực thời không giả.

Ngay lúc này thời không trước mặt hai người bỗng xao động, ngay sau đó một ông lão bước ra.

Ông lão hơi nhíu mày khi nhìn thấy hai người Diệp Quân.

Diệp Quân lấy huy hiệu đó ra, nhìn thấy huy hiệu, ông lão sửng sốt, sau đó cung kính nói: “Không biết ngươi có gì căn dặn”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể thông báo với học sĩ tối thượng một tiếng không? Nói Diệp Quân đến thăm”.

Ông lão vội nói: “Đương nhiên là được, hai vị đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người nhẹ nhàng ấn xuống, khu vực thời không trước mặt ông ta bỗng chốc xuất hiện rất nhiều đường hầm thời gian.

Có hơn mấy trăm vạn.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Ông lão mỉm cười giải thích: “Trong số hàng trăm vạn đường hầm thời không chỉ có một đường hầm có thể dẫn đến tinh vực Tu La, còn lại đều là vũ trụ giả do bọn ta xây dựng, mục đích là để tránh bị nền văn minh Thiên Hành bắt giữ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện