Chương 3338

Lúc này người đàn ông mang đao cũng đang trợn tròn hai mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Gã ta cũng không ngờ mình sẽ bị kiếm tu trước mặt này giết chết trong nháy mắt.

Kiếm tu này chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo một phần thần tính thôi mà!

Không đúng, bây giờ hình như đã trở thành cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính.

Mà dù là cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết mình trong nháy mắt.

Người đàn ông mang đao hoàn toàn chết lặng.

Lúc này, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, đang định nuốt chửng thần hồn của người đàn ông mang đao, đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng truyền tới từ thời không sau lưng Diệp Quân. Cùng lúc đó, một giọng nói như tiếng sấm từ trên trời dưới đất vang vọng: “Ngươi thử động vào gã ta xem!”

Cường giả cảnh giới mười phần thần tính!

Diệp Quân phất tay áo.

Ầm!

Người đàn ông mang đao bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng sạch sẽ.

Hồn bay phách tán!

“Hỗn láo!”

Sau lưng Diệp Quân, một tiếng rống bỗng vang lên, rung chuyển trời đất.

Diệp Quân xoay người, một ông lão mặc áo bào đen đứng cách hắn ngàn trượng, mặt ông lão đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sát ý trong mắt nồng đậm, đang nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn thản nhiên nhìn ông lão, sau đó nói: “Nhà ông ở đâu?”

Tiểu Tháp: “….”

Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo bào đen kinh ngạc, sở dĩ lão ta không lựa chọn thẳng thừng ra tay là bởi vì lão ta phát hiện thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mắt không hề đơn giản, bây giờ, đối phương còn hỏi nhà lão ta ở đâu….

Hắn đang định làm gì?

Chẳng lẽ đối phương muốn thẳng thừng hủy diệt nền văn minh vũ trụ của mình sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông lão áo bào đen trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù thiếu chủ nhà mình không phải là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng thực lực của gã ta rất mạnh, hầu như không có đối thủ, mà ở trước mặt thiếu niên kiếm tu này, một nhát kiếm cũng không đỡ nổi.

Điều này quá không bình thường!

Bây giờ, đối phương lại quang minh chính đại hỏi nhà lão ta ở đâu!

Rõ ràng là đang muốn trả thù!

Ông lão áo bào đen nhất thời không đoán được lai lịch của Diệp Quân.

Thấy ông lão áo bào đen yên lặng, Diệp Quân nhíu mày: “Ông tới tìm ta, không phải là muốn giết người đoạt bảo vật sao? Sao phải chần chừ như vậy? Nào, chúng ta cùng lên đi!”

Nói xong, hắn phất tay áo, một luồng kiếm ý phóng ra, thời không xung quanh lập tức trở nên hư ảo.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Một đánh mười ba, có nắm chắc phần thắng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện