Chương 3317

Tiểu Tháp nói: “Không nhìn thấy”.

Diệp Quân cạn lời.

Tiểu Tháp lại nói: “Đại ca à, ngươi đừng có xem ta làm gì cũng được chứ. Ta thật sự chỉ là một tòa tháp, ta không có chức năng gì đặc biệt cả”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng giờ tay phải ra, sau đó bắt đầu nghịch chuyển, quan tài máu trước mặt bắt đầu rung lên, phù văn bí ẩn trên đó lập tức biến thành hàng vạn phù ấn bí ẩn, mấy phù ấn này bắt đầu nhanh chóng tụ lại khi được cô gái áo bào trắng điều khiển.

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, cô gái này muốn phá cấm chế của phong ấn.

Ánh nhìn của mọi người đều dừng lại trên người cô gái áo bào trắng.

Không biết qua bao lâu, đồng tử cô gái áo bào trắng bỗng co rút lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân quả quyết kéo Nhất Niệm bên cạnh lùi về sau, cùng lúc đó vô số kiếm ý bắn ra từ trong người hắn như thủy triều, sau đó biến thành một màn kiếm ý chắn trước mặt hắn.

Lúc này những phù văn bí ẩn trên quan tài máu bỗng phát ra một nguồn sức mạnh đáng sợ, thoáng chốc mọi người đứng trước quan tài máu đều bị đánh văng ra xa.

Mặc dù Diệp Quân đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, khi vừa dừng lại hắn nhận ra vô số kiếm ý của mình bắt đầu tiêu biến.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm, kiếm ý của hắn đã trải qua tôi luyện của Vũ Trụ Kiếp, cho dù là cường giả mười phần thần tính cũng khó mà phá hủy được nó.

Diệp Quân đã có đề phòng từ trước nên không bị tổn thương quá nặng, mặc dù cô gái áo bào trắng là người bị đánh trúng đầu tiên nhưng khi quan tài máu đó toát ra sức mạnh, trước mặt cô ta lập tức có một lớp bảo vệ bí ẩn, màn bảo vệ đó mạnh mẽ bảo vệ được cô ta.

Còn những người phía sau cô ta lại không may mắn đến thế, đều bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.

Người thê thảm nhất là người đàn ông mang đao, xác thịt gã ta bị chấn động đến nứt toác, máu chảy ra ngoài, cả người đã trở thành người máu.

Lúc này đầu gã ta kêu lên ong ong.

Nụ cười trên môi Đại Tôn cũng đã không còn, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng, hắn ta cũng cảm nhận được mối nguy hiểm.

Hơn nữa cảm giác nguy hiểm này ngày càng mạnh mẽ.

Diệp Quân từ từ ngẩng đầu lên nhìn chín cỗ quan tài máu ở đằng xa, chín cỗ quan tài yên tĩnh nằm ở đó, lúc này Diệp Quân cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Thật ra từ sau khi đến đây, hắn luôn cảm thấy bất an, hắn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, hắn nhìn tinh không tĩnh lặng xung quanh nhưng không phát hiện được gì.

Không nghĩ nhiều Diệp Quân bỗng kéo Nhất Niệm bên cạnh, sau đó nói: “Chúng ta đi”.

Mặc dù hắn cũng rất tò mò về nền văn minh vũ trụ cấp bốn này nhưng hắn biết rõ cho dù nền văn minh vũ trụ cấp bốn đã bị hủy diệt, cũng không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể chống lại, cho nên hắn dứt khoát rời đi.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cũng không ngăn hắn lại, để mặc hắn kéo cô ta xoay người rời đi.

Ngay khi hai người Diệp Quân định bước vào cánh cổng bằng đá, cánh cổng bỗng đóng lại, lúc này vô số ánh sáng xung quanh cũng tắt lịm, cả tinh không rơi vào chết lặng, chỉ có thể nhìn thấy được chín cỗ quan tài máu ở đằng xa.

Diệp Quân sầm mặt.

Từ sau chín quan tài máu, có tiếng bước chân vang lên.

Hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện