Chương 3267

Phải biết rằng dù cô gái váy trắng và người đàn ông áo xanh là cao thủ mười phần thần tính, nhưng thế lực mà họ phải đối mặt là nền văn minh Sâm Lâm.

Toàn bộ nền văn minh.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Thần Kỳ, mỉm cười nói: “Thần Kỳ cô nương đang lo lắng sao?”

Thần Kỳ gật đầu: “Dù sao bây giờ ta và Diệp công tử đã ngồi cùng một chiếc thuyền, chúng ta có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia…”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Ta thật sự vẫn còn quá yếu’.

Thật ra trong toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, hắn đã thuộc tầng lớp cao cấp nhất rồi.

Nhưng nhìn khắp vũ trụ thì thực lực cá nhân của hắn vẫn khá yếu, ví dụ như so sánh với nền văn minh Sâm Lâm này.

Bây giờ hắn chiến đấu với cao thủ chín phần thần tính còn rất vất vả, càng không nói đến cao thủ mười phần thần tính.

Lúc này hắn mới thật sự hiểu thế nào là võ đạo không có điểm cuối.

Mâu thuẫn nền văn minh lần này khiến hắn biết ngoài mấy người cha hắn ra, vũ trụ Quan Huyên hiện tại thật sự quá yếu. Mà trong toàn bộ vũ trụ này còn có không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ lớn mạnh nữa, vũ trụ Quan Huyên muốn sinh tồn mà chỉ dựa vào thực lực bây giờ là hoàn toàn không đủ.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ đột nhiên xuất hiện ở một bên.

Diệp Quân và Thần Kỳ nhìn về phía Đạo Cổ Thụ, Đạo Cổ Thụ vẫn đang cười châm chọc.

Diệp Quân hỏi: “Cô biết Minh Quân khi nãy à?”

Đạo Cổ Thụ bình tĩnh nói: “Lúc trước ông ta từng đến quỳ xuống cầu xin ta, hy vọng được ta ban phúc”.

Diệp Quân cười hỏi: “Vậy cô đã ban phúc chưa?”

Đạo Cổ Thụ lạnh nhạt đáp: “Nếu không có sự ban phúc của ta thì sao ông ta có thể lên đến chín phần thần tính được?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiểu Thụ, cô ban phúc là ban cái gì thế?”

Tiểu Thụ!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Đạo Cổ Thụ nhíu mày: “Tại sao ngươi lại gọi ta như thế? Chúng ta cũng đâu có thân thiết gì mấy!”

Diệp Quân: “…”

Thần Kỳ ở bên cạnh lập tức bật cười.

Lúc này Đạo Cổ Thụ lại nói: “Được rồi, gọi ta là Tiểu Thụ cũng được, nhưng ta cũng muốn gọi ngươi là Tiểu Quân”.

Diệp Quân im lặng.

Đạo Cổ Thụ nói tiếp: “Ta ban phúc rất nhiều loại, có bảo vật, công pháp, thần hồn…”

Diệp Quân cười hỏi: “Có thể ban phúc cho ta không?”

Đạo Cổ Thụ nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Không được”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Đạo Cổ Thụ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gì được đó, ta còn ban phúc cho ngươi cái gì? Ta còn muốn ngươi ban phúc cho ta đây!”

Diệp Quân: “…”

Thần Kỳ ở bên cạnh không khỏi buồn cười, cô ấy cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử thật sự rất giàu có, ta cũng muốn được ngài ban phúc”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện