Chương 3187

Còn mấy kiếm tu này có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì chỉ đành xem khả năng của họ thế nào.

Sau khi tia kiếm ý của Diệp Quân xuất hiện, các kiếm tu ngoài cổng Diệp phủ vui mừng khôn xiết.

Họ biết đây là cơ hội viện trưởng trao cho họ.

Diệp Lâm ở trong Diệp phủ cười khổ.

Diệp Quân làm thế thì sau này Thanh Thành sẽ có nhiều kiếm tu hơn nữa.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt.

Cũng chính vì Kiếm Chủ Nhân Gian, mấy năm nay Thanh Thành mới có thể luôn sầm uất như vậy.

Mấy năm nay Thanh Thành phát triển cực kỳ nhanh, dù là một số thành ở vũ trụ Tiểu Quân cũng chưa chắc đã sầm uất như Thanh Thành.

Cũng chính vì thế mà mấy năm nay thiên tài và yêu nghiệt ở Thanh Thành cũng vô cùng nhiều.

Bây giờ Diệp Quân để lại một tia kiếm ý ở đây, sẽ làm cho Thanh Thành trở nên náo nhiệt hơn, hơn nữa kiếm ý này lại để trước cổng Diệp phủ.

Người Diệp phủ có thể được thơm lây.

Nói xong Diệp Quân và Nạp Lan Ca đã đi đến nơi ở trước kia của Kiếm Chủ Nhân Gian, còn Diệp Lâm lặng lẽ đi ra ngoài.

Diệp Quân kéo Nạp Lan Ca vào trong, nhìn khung cảnh bên trong, vẻ mặt Diệp Quân hơi phức tạp.

Sau khi cuộc trò chuyện với Tiểu Tháp trước đó, hắn biết được rất nhiều chuyện về cuộc đời của cha mình, hắn biết lúc đầu cha mình rất không được lòng nhà họ Diệp, không chỉ bị chính người trong tộc của mình ruồng bỏ, cha còn suýt chết ở Diệp tộc…

Thật ra sau đó dù cha có thể tiêu diệt Diệp tộc nhưng cha không làm thế.

Diệp Quân biết cha không có bất kỳ tình cảm nào với Diệp tộc cả.

Không có tình cảm dĩ nhiên cũng không có hận thù.

Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đi vào trong phòng, ở cách đó không xa, hắn lại nhìn thấy hai tượng đất lúc trước đã gặp.

Một là cha, còn một là Diệp Linh cô cô.

Diệp Quân đang định đi đến sờ vào hai tượng đất đó, ngay lúc này một giọng nói vang lên từ đằng sau: “Này!”

Diệp Quân xoay người lại, một người phụ nữ đã đứng phía sau hắn.

Người đến chính là Diệp Linh.

Diệp Quân mỉm cười: “Linh cô cô”.

Diệp Linh cười nói: “Lần trước không nói cho con biết thân phận thật, không trách ta chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Sao mà trách được”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nhìn Nạp Lan Ca: “Đứa con dâu này xinh đẹp thật đấy”.

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Cảm ơn cô cô”.

Diệp Linh cười nói: “Sao hai con lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Diệp Quân nói: “Con đây thăm cha, cũng tiện thể thăm cô cô”.

Diệp Linh đi đến một bên ngồi xuống, bà ấy cười nói: “Thật ra ca ca cũng không thích quay lại nơi này lắm nhưng ta vẫn thích nơi này, vì ta đã ở đây hơn mười năm với huynh ấy, tất cả những điều tốt đẹp của chúng ta đều ở đây cả”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện