Chương 3164

Hai người tay trong tay chậm rãi đi về phía xa.

Hai người cứ trò chuyện như thế, nói về quá khứ, nói về hiện tại, nói về tương lai.

Dù hai người đã thành hôn, nhưng vẫn luôn ở cạnh nhau thì ít còn xa cách thì nhiều, rất ít khi trò chuyện được với nhau như thế.

Khi nói đến vấn đề con cái, hai người xuất hiện chút bất đồng.

Vì truyền thống của nhà họ Dương là nuôi thả, đương nhiên Nạp Lan Ca không muốn con mình bị nuôi thả như thế.

Có người mẹ nào có thể chịu được con mình từ nhỏ đã không ở bên cạnh mình chứ?

Diệp Quân cười nói: “Muội không thích nuôi thả thì chúng ta sẽ không nuôi thả”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Chúng ta dạy dỗ đàng hoàng là được rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sinh thêm mấy đứa nữa nhé?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nạp Lan Ca lập tức đỏ mặt, cô liếc hắn một cái: “Đứa này còn chưa sinh ra đã muốn sinh thêm đứa nữa rồi…”

Diệp Quân cười to.

Nạp Lan Ca chợt nói: “Ngày mai phải đi đến thư viện Quan Huyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau khi đến đó thì lại đi Thanh Châu, sau đó cũng nên rời đi rồi”.

Nạp Lan Ca nói: “Nhà họ An hiện tại…”

Nói đến đây, cô nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Sao huynh có thể tức giận vì chuyện này được?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Lần này đi đến Thanh Châu còn có một chuyện nữa, đó là xem thử tác dụng của Quan Huyên Pháp ở nơi đó, dù người bên dưới vẫn luôn truyền tin tức và mức độ tiến triển cho muội, nhưng muội vẫn muốn đích thân đi xem sao”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi”.

Diệp Quân chớp mắt: “Bây… Bây giờ có làm được không?”

Nạp Lan Ca trừng Diệp Quân: “Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?”

Diệp Quân cười to, sau đó hai người từ từ biến mất trên đường.

Buổi tối, ở trong phòng.

Giọng nói của Diệp Quân đột nhiên vang lên: “Huynh chỉ sờ một cái thôi, không làm gì cả…”

“…”

Mặt trời đã lên cao.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn xuống, Nạp Lan Ca đang nằm trong lòng hắn, mềm mại như một chú mèo con.

Nhìn dáng vẻ của người đẹp quyến rũ đang nằm trong lòng, trong người Diệp Quân không khỏi lại xuất hiện một ngọn lửa không tên.

Như nhận ra điều gì, Nạp Lan Ca chợt ngẩng đầu trừng Diệp Quân.

Diệp Quân cười to, sau đó trở mình…

Mấy “ngày” sau.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời khỏi thành Hoang Cổ.

Lúc đi, họ cũng chỉ thông báo cho Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện