Chương 3150

Mọi người: “…”

Nạp Lan Ca lắc đầu cười khẽ, cô không nói gì mà chỉ nắm chặt tay Diệp Quân.

Hai bát mì nóng hổi nhanh chóng được bưng lên.

Chủ quán là một ông lão lưng còng, ông ta đặt mì xuống trước mặt hai người, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Ca, ông ta thoáng chần chừ rồi nói: “Cô nương này, ta thấy cô hơi quen mắt”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Trước kia ta thường hay đến đây ăn mì”.

Ông lão vội cười nói: “Thì ra là thế…”

Dứt lời, ông ta lui xuống.

Nạp Lan Ca nhìn bát mì nóng hôi hổi trước mặt, trong mắt xuất hiện chút gợn sóng: “Trước kia cha lo lắng cho sự an toàn của muội nên rất hạn chế cho muội ra ngoài, muội rất hay lén chạy ra ngoài đến đây ăn mì…”

Nói đến đây, cô lắc đầu cười khẽ: “Khi đó còn trẻ, không có quá nhiều phiền não, niềm vui cũng rất đơn giản, một bát mì là đủ rồi”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta đang tu luyện, ngày càng trở nên mạnh hơn, sống ngày càng lâu hơn, những thứ từng quan tâm trước đây có thể cũng sẽ ngày càng phai nhạt… Cái giá của việc trưởng thành là không ngừng bỏ qua những điều chúng ta quan tâm…”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca, dịu dàng nói: “Dù tương lai có thay đổi thế nào thì tình yêu của huynh với muội cũng sẽ không thay đổi”.

Tiểu Tháp: “…”

Nạp Lan Ca liếc hắn một cái: “Huyên thuyên”.

Tuy là nói thế, nhưng trên mặt cô lại mang theo nụ cười động lòng người.

Diệp Quân cười to, sau đó bắt đầu ăn mì.

Nạp Lan Ca cũng bắt đầu ăn, sau khi ăn hai miếng, cô mỉm cười nói: “Vẫn là hương vị trước đây”.

Diệp Quân chợt nói: “Tiểu Ca, huynh có một thắc mắc, đó là ban đầu lúc chúng ta đính hôn vì sao muội lại không từ chối? Ta nhớ lúc đấy chúng ta vẫn chưa quen nhau mà”.

Nạp Lan Ca mỉm cười nói: “Không phải trước đấy chúng ta có mâu thuẫn với nhà họ Lý sao? Khi đó tộc Nạp Lan yếu thế, nên muốn tìm một thế lực viện trợ…”

Diệp Quân hỏi: “Thế nên đã chọn nhà họ Diệp à?”

Nạp Lan Ca cười nói: “Thật ra lúc chọn nhà họ Diệp, cha của muội đã từng âm thầm điều tra huynh rất lâu”.

Diệp Quân chớp mặt: “Huynh đã qua được sát hạch của nhạc phụ đại nhân à?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Cha nói với muội là huynh rất tốt, dù là nhân phẩm hay tiềm lực tương lai đều rất tốt, đương nhiên nếu muội không đồng ý thì cha cũng sẽ không ép buộc”.

Diệp Quân cười nói: “Cuối cùng muội vẫn đồng ý”.

Nạp Lan Ca khẽ giải thích: “Dù sao muội cũng phải làm gì đó cho gia tộc mà”.

Diệp Quân im lặng.

Nạp Lan Ca lại nói: “Sau đó thiên phú của muội bộc phát, được thư viện chú ý, mà tu vi của huynh lại biến mất một cách khó hiểu… Tiếp theo thì xảy ra chuyện huynh đến từ hôn”.

Nhớ đến những chuyện trước đây, Diệp Quân cũng không nhịn được bật cười: “Lúc đó huynh từ hôn, cứ nghĩ rằng sẽ rất thuận lợi, nhưng không ngờ lại bị muội từ chối, lúc trở về huynh còn luôn thấy khó hiểu”.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Lúc đó vì sao muội lại từ chối vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện