Chương 3060

Lâu Đắc Nguyệt cau mày: “Thanh Tri, đừng nói ta không nhắc nhở cô, chắc hẳn cô biết những quy củ rác rưởi của tộc Tiên Linh, nếu cô đi tìm đàn ông ở thế giới bên ngoài, kết quả cuối cùng..”.

Thanh Tri cười nói: “Hắn thật sự chỉ là bạn của ta thôi”.

Lâu Đắc Nguyệt nhìn Diệp Quân, lắc đầu: “Bề ngoài người đàn ông này khá đẹp trai, ta nghĩ cô sẽ không kháng cự được, vì vậy, cô vẫn nên cách xa hắn ra một chút”.

Diệp Quân: “..”.

Thanh Tri đột nhiên trừng mắt nhìn: “Cô ghen à?”

Lâu Đắc Nguyệt thẹn quá hoá giận: “Ghen cái con khỉ…”

Vừa nói, cô ấy vừa đứng dậy ôm lấy Thanh Tri, sờ soạng cào cấu một hồi, Diệp Quân nhìn mà cảm thấy hơi lúng túng.

Hai cô gái, cô sờ ta, ta sờ cô, vô cùng gợi tình.

Nhưng chẳng mấy chốc, hai cô gái nhớ tới sự tồn tại của Diệp Quân, vì vậy vội vàng ngừng lại, nhưng Diệp Quân vẫn đã nhìn thấy nhiều thứ không nên thấy.

Điều này khiến Diệp Quân không khỏi cảm thán.

Ở nơi riêng tư, phụ nữ đều tự nhiên như vậy sao? Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt đột nhiên nói: “Không phải cô nói muốn khiến ta ngạc nhiên đến mức rớt hàm sao?”

Thanh Tri bật cười, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân hiểu ý, lập tức dẫn Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri tiến vào Tiểu Tháp.

Lúc này, Tiểu Tháp thở dài: “Mẹ kiếp, ta lại phải giả bộ trở thành thần khí”.

Sau khi Lâu Đắc Nguyệt tiến vào Tiểu Tháp, sắc mặt cô ấy dần dần trở nên nghiêm trọng.

Thanh Tri lại vô cùng hưởng thụ ánh mắt khiếp sợ của Lâu Đắc Nguyệt.

Bởi vì nhiều năm như vậy, Lâu Đắc Nguyệt đều khịt mũi khinh thường tất cả mọi thứ, cô ấy còn thẳng thừng nói bảo vật của tộc Tiên Linh là rác rưởi, hoàn toàn không coi ra gì.

Giờ khắc này, cuối cùng cô ấy cũng thấy được ánh mắt kinh hãi của Lâu Đắc Nguyệt.

Điều này khiến cô ấy cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng cũng có thể khiến cô gái này cảm thấy chấn động.

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Thời không này do ai tạo ra?”

Diệp Quân nói: “Cô cô của ta”.

Lâu Đắc Nguyệt hỏi: “Bà ấy đang ở đâu?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Lâu Đắc Nguyệt cau mày.

Lúc này, Thanh Tri đột nhiên nói: “Đắc Nguyệt, ở thời kỳ đỉnh cao của nền văn minh Thần Tri các cô, có ai làm được như vậy không?”

Lâu Đắc Nguyệt yên lặng không đáp lời.

Có thể làm được như vậy không?

Lâu Đắc Nguyệt nhìn xung quanh, một lúc lâu sau, cô ấy cuối cùng vẫn lắc đầu.

Sắc mặt Thanh Tri cũng dần trở nên nghiêm trọng, bởi vì cô ấy nhận ra có lẽ mình đã đánh giá thấp thời không đặc biệt khủng khiếp này rồi.

Lâu Đắc Nguyệt bỗng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân bên cạnh: “Ta có thể gặp cô cô của ngươi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Thật không dám giấu, ta cũng không biết bà ấy đang ở đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện