Chương 3056

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ ở bên ngoài, tộc Tiên Linh các cô là nền văn minh vũ trụ mạnh nhất trong thời đại cũ, các cô vô cùng mạnh trong lòng mọi người, ta hơi tò mò các cô đã tiếp xúc với nền văn minh cao hơn khác hay chưa”.

Thanh Tri xòe bàn tay ra, một quả cầu màu tím xuất hiện.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Thanh Tri nói: “Cầu vũ trụ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Cầu vũ trụ ư?”

Thanh Tri gật đầu, giải thích: “Đây là vũ trụ mà tộc Tiên Linh ta hiểu rõ nhất… đã từng có rất nhiều nền văn minh và chủng tộc trên vũ trụ này, nhưng sau đó, những nền văn minh và chủng tộc này đã biến mất trong dòng sông lịch sử…”

Cô ấy khẽ lắc đầu: “Bất cứ nền văn minh và chủng tộc nào đều chỉ là khách qua đường trước vũ trụ vô tận. Ngay cả tộc Tiên Linh ta cũng có thể biến mất khỏi vũ trụ này vào một ngày nào đó, trở thành quá khứ. Còn ai luôn cho rằng mình là chủ nhân của vũ trụ thì suy nghĩ này thật nực cười”.

Diệp Quân cười nói: “Thật sự ta muốn đến tận cùng vũ trụ xem thử”.

Thanh Tri cười nói: “Diệp công tử nghĩ vũ trụ có điểm kết thúc không?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô nương nghĩ sao?”

Thanh Tri chỉ vào khu vực tối đen trong cầu vũ trụ: “Nơi này tên rừng sâu Thần Hư, là nơi mà tộc Tiên Linh ta luôn khám phá, tộc Tiên Linh đã mất gần một trăm triệu năm để khám phá nơi này”.

Diệp Quân nhíu mày: “Rừng sâu Thần Hư ư?”

Thanh Tri gật đầu: “Một vị tiên tổ của tộc Tiên Linh đã phát hiện ra nơi này, kể từ đó, tộc Tiên Linh không ngừng khám phá nơi này, lúc đầu, bọn ta đã tổn thất nặng nề…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nguy hiểm lắm sao?”

Thanh Tri gật đầu: “Vô cùng nguy hiểm”.

Diệp Quân tò mò: “Đó là nơi nào mà ngay cả các cô cũng cảm thấy nguy hiểm?”

Thanh Tri nói: “Theo ta điều tra được, nơi đây từng là nơi sinh sống của nền văn minh nào đó, nhưng không biết vì lý do gì, nên nền văn minh đó đã rời khỏi nơi đây… Bọn ta cũng chỉ biết vậy thôi, bởi vì bọn ta không thể tiến vào khu vực trung tâm do đó cũng không hiểu rõ”.

Diệp Quân hỏi: “Thanh Tri cô nương, các cô biết nhiều nền văn minh, có hiểu biết như vậy, tại sao vẫn kiêu ngạo, không coi người ngoài ra gì?”

Thanh Tri cười: “Tùy người mà”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tùy người?”

Thanh Tri gật đầu: “Bọn ta không có hứng thú với nền văn minh thời đại cũ bên ngoài, bởi vì theo bọn ta thấy bọn chúng vô cùng lạc hậu… Nói trắng ra, nền văn minh võ đạo bên ngoài bây giờ vẫn chưa bằng bọn ta một trăm triệu năm trước. Trong trường hợp này, bọn ta không bắt bọn chúng làm nô lệ đã là nhân từ lắm rồi. Sự tôn trọng được xây dựng trên thực lực, bọn ta có thể hủy diệt bọn chúng thì sao bọn ta phải tôn trọng bọn chúng chứ?”

Diệp Quân trầm mặc.

Thanh Tri nói tiếp: “Tộc Tiên Linh ta vẫn tôn trọng những nền văn minh đặc biệt, ví dụ như người bạn ở nền văn minh Thần Tri của ta, bọn ta vô cùng tôn trọng người đó, ngay cả tộc trưởng cũng từng đích thân đến hỏi thăm người đó…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Thanh Tri cười nói: “Đây là hiện thực, ở đâu cũng như nhau”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là không có thực lực thì đến đâu cũng bị coi thường”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện