Chương 3011

Bà ấy biết trẻ con đều rất thích tiền.

Diệp Quân sững sờ nhìn rất nhiều nhẫn không gian trước mặt.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, bà ấy dẫn người đàn ông váy trắng đi về phía xa.

Nhìn hai người rời đi, Diệp Quân không nhịn được hỏi: “Còn có thể gặp lại nhau không?”

Người phụ nữ phía xa không trả lời mà chỉ gật đầu.

Trên mặt Diệp Quân hiện lên ý cười.

Cứ thế, người phụ nữ dẫn theo người đàn ông biết mất ở cuối tinh không xa xôi.

Diệp Quân hơi mất mát.

Thời gian gặp nhau luôn ngắn ngủi như thế.

Nhưng vẫn may là còn có cơ hội gặp mặt.

Lúc này, Trấn Thiên dẫn theo người của Trấn tộc đi tới, Trấn Thiên khẽ cười: “Tiểu hữu, hai người khi nãy là ai thế?”

Diệp Quân cười đáp: “Cha và cô cô của ta!”

Trấn Thiên gật đầu, vốn muốn hỏi thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Nếu đối phương đã không nói ra tên thì chắc chắn là muốn khiêm tốn.

Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối, bắt đầu từ bây giờ, địa bàn của khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần đều sẽ là của Trấn tộc”.

Người phụ nữ váy trắng đã tiêu diệt nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang, nhưng cũng không tiêu diệt những vũ trụ tinh hà phụ thuộc bọn họ, vì thế đa phần các địa bàn đều vẫn còn.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Trấn Thiên lập tức không khỏi thấy hưng phấn, nhưng ông ta vẫn còn rất lý trí, ông ta thoáng do dự rồi nói: “Diệp thiếu, những địa bàn này quá nhiều, chúng ta vẫn nên mỗi bên một nửa đi”.

Ông ta biết rõ nếu Trấn tộc thật sự chiếm hết thì có hơi quá đáng.

Dẫu sao không phải Trấn tộc đã tiêu diệt nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang, mà là người nhà của Diệp Quân.

Không thể tham lam quá được!

Diệp Quân cất lời: “Tiền bối, nhà ta có một thư viện, ta muốn mời Trấn tộc tham gia vào thư viện của chúng ta, đương nhiên Trấn tộc vẫn là Trấn tộc…”

Nghe thấy thế, Trấn Thiên lập tức thấy do dự.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối đừng lo lắng, dù Trấn tộc không gia nhập thì cũng sẽ là đồng minh của thư viện Quan Huyên, ta sẽ không ép buộc Trấn tộc gia nhập”.

Trấn Thiên hơi gật đầu: “Chuyện này ta không thể quyết định một mình, phải trở về bàn bạc với người trong tộc”.

Diệp Quân gật đầu: “Đó là đương nhiên”.

Hai người lại trò chuyện một lúc, chủ yếu là Diệp Quân nói cho Trấn Thiên nghe tình huống của thư viện Quan Huyên, đương nhiên có cả chuyện thư viện Quan Huyên muốn xây dựng trật tự.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân có chuyện phải xử lý nên rời đi, thấy Diệp Quân đi rồi, trong mắt Trấn Thiên loé lên cảm xúc phức tạp.

Lúc này, một trưởng lão Trấn tộc bên cạnh Trấn Thiên trầm giọng nói: “Tộc trưởng, Trấn tộc ta không thể gia nhập vào thư viện Quan Huyên được, một khi gia nhập, không phải chúng ta sẽ phụ thuộc vào thư viện Quan Huyên này ư? Như thế sao mà được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện