Chương 2975

Cường giả tám phần thần tính!

Bị đối phương nhìn chăm chú, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Thật khủng khiếp!

Lúc này, một ông lão mặc áo đỏ chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Quân, khi ông ta đến, cảm giác áp bức trên người Diệp Quân lập tức giảm đi rất nhiều.

Ông lão mặc áo choàng đen bên nhà họ Thần nhìn về phía ông lão áo đỏ bên cạnh Diệp Quân: “Trấn Cư, lâu rồi không gặp”.

Ông lão áo đỏ tên Trấn Cư hờ hững nói: “Thần Canh, ông vẫn chưa chết à?”

Mặt Thần Canh không cảm xúc: “Bao năm rồi chưa gặp, tới đây để ta thử xem thực lực của ông đã thụt lùi hay tiến bộ”.

Vừa dứt lời, hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Diệp Quân lại nhìn về phía đám người Nguyên Thị, nhưng đúng lúc này, Nguyên Thị đột nhiên dẫn đầu ra tay, biến thành một đạo thần quang lao về phía Diệp Quân.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, ngay lúc Nguyên Thị lao tới trước mặt Diệp Quân, một đạo kiếm quang khủng khiếp đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Sắc mặt Nguyên Thị biến đổi trong nháy mắt.

Ầm!

Đạo thần quang vỡ vụn, Nguyên Thị bị đánh bay ra xa cả nghìn trượng, khi ông ta vừa dừng lại, một đạo kiếm quang lại xuất hiện, đạo kiếm quang này càng thêm thần bí khó lường, giống như đã mai phục ông ta ở đây từ trước, quan trọng nhất là xuất hiện mà không hề báo trước!

Nguyên Thị thầm hoảng hốt, ông ta siết chặt hai nắm đấm, từ trong cơ thể phát ra một đạo thần quang, sau đó hoá thành một vòng bảo vệ che chắn cơ thể ông ta.

Ầm!

Nguyên Thị bị đánh bay ngay tại chỗ.

Ông ta còn chưa kịp dừng lại, một thanh kiếm đã lao tới trước mặt ông ta.

Bịch!

Nguyên Thị tiếp tục bị đánh bay, lần này, thần quang bảo vệ trên người ông ta đã xuất hiện vô số vết nứt.

Nguyên Thị vừa dừng lại, một đạo kiếm quang lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, nhưng lần này lại cách ông ta tới mấy trượng.

Nhát kiếm rơi vào khoảng không!

Nguyên Thị hơi bối rối, gì vậy, muốn dọa ta à?

Diệp Quân trầm mặc.

Mẹ kiếp!

Nhát kiếm này không tính kỹ, lại rơi vào khoảng không rồi.

Thiếu sót lớn nhất của kiếm kỹ này là hắn phải tính toán kỹ càng, nếu như tính toán tốt thì có thể đánh đối phương đến mức không còn sức đánh trả, còn ngược lại thì nhát kiếm rơi vào khoảng không như vừa nãy.

Nguyên Thị như nghĩ đến điều gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân xa: “Là ngươi!”

Giờ phút này, ông ta mới đột nhiên phát hiện, kiếm ý ẩn chứa trong nhát kiếm thần bí này giống hệt kiếm ý mà Diệp Quân phát ra!

Ý thức được điểm này, sắc mặt Nguyên Thị đầy vẻ khó tin: “Ngươi… sao có thể….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện