Chương 2930

Diệp Quân cười khổ: “Xem ra ta còn phải đi một đoạn đường rất dài”.

Cô gái bí ẩn gật đầu: “Con đường võ đạo không có điểm cuối, cũng không thể quay đầu”.

Diệp Quân tò mò: “Khi nãy tiền bối…”

Cô gái bí ẩn ngắt lời Diệp Quân: “Ta tên là Nhược Mệnh, người đời gọi ta là Đế chủ Hắc Tử, ngươi có thể gọi ta là Nhược tỷ”.

Nhược tỷ!

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn gật đầu: “Nhược tỷ”.

Nghe thấy thế, cô gái bí ẩn nở nụ cười, cô ấy thích những người nhanh gọn, không thích kiểu lằng nhằng. Mà cô ấy cũng không có ý đồ gì với thiếu niên trước mắt, chỉ cảm thấy tính tình hắn khá được, trò chuyện rất vui.

Nhược Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi có quyển sổ Thần Nhất để lại, chắc chắn mấy thế lực kia sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Có lẽ là ngươi cũng không sợ, thực lực của cô bé đi theo ngươi rất ghê gớm”.

Diệp Quân cười nói: “Cô bé đó tên Nhị Nha, là…”

Nói đến đây, hắn chợt im lặng, mẹ kiếp, lời này thật sự rất khó nói ra.

Gọi là bà nội à?

Có vẻ không ổn lắm!

Nhược Mệnh cười hỏi: “Là gì của ngươi?”

Diệp Quân đáp: “Trưởng bối”.

Trưởng bối!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhược Mệnh cười nói: “Hình như cô bé gọi ngươi là cháu trai”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Sao Nhược tỷ biết?”

Nhược Mệnh hờ hững đáp: “Nơi này là địa bàn của ta mà”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nói: “Nhược tỷ, tỷ và mấy người Thần Nhất đến từ cùng một thời đại sao?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Đúng thế, không chỉ đến từ cùng một thời đại mà còn có quen biết nữa”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Quen biết?”

Nhược Mệnh cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hỏi: “Có thể nói về Thần Nhất không?”

Nói thật hắn khá là tò mò với Thần Nhất này, mà người của Thần Điện cũng không hiểu nhiều về Thần Nhất.

Nhược Mệnh như nhớ lại chuyện cũ, trong mắt loé lên chút dao động, một lúc sau cô ấy nhẹ giọng nói: “Đều là một vài chuyện xưa cũ, khi đó Thần Nhất là người yêu nghiệt nhất của nhà họ Thần, còn Thanh Mạt là thánh nữ yêu nghiệt nhất khu vực Tiên Linh, lúc đó ba người chúng ta quen biết nhau ở một di tích cổ xưa, ba người chúng ta đều suýt chết ở nơi đó…”

Nói đến đây cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Bây giờ nghĩ lại thì thấy đúng là khá thú vị”.

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì họ yêu nhau à?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Thật ra ta có thể nhìn ra sở dĩ Thanh Mạt ở bên Thần Nhất là vì Thần Nhất vô cùng yêu nghiệt, nhà họ Thần còn là thế gia hàng đầu… Nói một cách khác thì tình yêu của cô ta với Thần

Nhất cũng không quá thuần tuý, trong lòng cô ta Đại Đạo quan trọng hơn. Mà ngược lại, Thần Nhất là một lòng một dạ với cô ta, Đại Đạo trong lòng hắn hoàn toàn không quan trọng bằng Thanh Mạt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện