Chương 277

Nam Lăng Nhân trầm giọng nói: “Nhất Nhất, theo huynh về gia tộc đi”.

Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu.

Nam Lăng Nhân nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Nhất Nhất, theo ta biết tộc Chân Long có thể sẽ có động thái lớn, muội ở lại Đạo Môn sẽ rất nguy hiểm. Dù muội không muốn về gia tộc Nam Lăng cũng nên đi khỏi Đạo Môn”.

Nam Lăng Nhất Nhất vẫn lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi.

Nam Lăng Nhân nói: “Nhất Nhất, khoan đã”.

Nói rồi hắn ta đi đến trước mặt Nam Lăng Nhất Nhất, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Nhất Nhất, Đạo Môn cũng không dễ dàng, muội cứ nhận lấy ba mươi vạn kim tinh, đừng từ chối”.

Nam Lăng Nhất Nhất im lặng một lúc lâu vẫn lắc đầu, sau đó kéo cánh tay Diệp Quân đi.

Thấy thế, Nam Lăng Nhân thở dài, sau đó lại nói: “Diệp Quân huynh, gần đây có thể tộc Chân Long sẽ có động thái lớn, phải cẩn thận”.

Diệp Quân ở đằng xa quay đầu lại nhìn Nam Lăng Nhân: “Cảm ơn nhiều”.

Nói rồi hắn và Nam Lăng Nhất Nhất nhanh chân đi về phía cuối con phố.

Nam Lăng Nhân đứng ở đó nhìn chiếc nhẫn trong tay, lắc đầu thở dài.

Lúc này một người đàn ông bên cạnh hắn ta nói: “Đại ca, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, không muốn về thì thôi vậy”.

Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Không thể nói thế, mặc dù muội ấy không được cha nhận nhưng trên người muội ấy có dòng máu của gia tộc Nam Lăng, có quan hệ huyết thống với chúng ta”.

Hắn ta nhìn Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất ở đằng xa, khẽ nói: “Lỗi lầm người lớn phạm phải không nên để thế hệ sau gánh chịu đau khổ, cha cũng có lỗi trong chuyện này”.

Nghe thế mấy người đứng phía sau hắn ta đều không dám đáp lời.

Dám nói gia chủ gia tộc họ Nam Lăng như thế cũng chỉ có vị đại ca này thôi.

Vì vị đại ca này chính là tộc trưởng tương lai của gia tộc họ Nam Lăng mà tiên tổ của gia tộc – Nam Lăng Hàn chỉ định.

Vị trí thiếu tộc trưởng này là vững chắc nhất từ trước đến nay.

Nam Lăng Nhân nhìn bóng lưng Diệp Quân ở đằng xa nói: “Diệp huynh này đúng là khí chất siêu phàm, khí tức mạnh mẽ, là một nhân tài hiếm thấy, nếu ta là tộc trưởng của Thần tộc và gia tộc họ Lý thì sẽ thu nhận hắn”.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Đại ca, người mà hắn đắc tội là tộc Chân Long, hơn nữa còn giết người của nhà họ An, thu nhận hắn tức là muốn đối đầu với tộc Chân Long và nhà họ An. Mặc dù người này không tệ nhưng ta nghĩ không đáng để trở thành kẻ thù với hai gia tộc này”.

Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Trước kia ta cũng nghĩ không đáng nhưng sau khi gặp người này, ta lại cảm thấy đáng”.

Người đàn ông nhíu mày khó hiểu: “Tại sao?”

Nam Lăng Nhân cười nói: “Tất cả chúng ta đều tập trung sự chú ý đến tộc Chân Long và nhà họ An nhưng lại quên mất một chuyện, đó là vị Diệp huynh này đã giết An Mục, hơn nữa còn giết cả Chân Long. An Mục là ai chứ? Người này là thiên tài tuyệt thế mà thư viện Quan Huyên ngầm xác định đi tranh giành số mệnh, thiên phú và thực lực của người này là đỉnh cấp nhất ở Trung Thổ Thần Châu này chứ đừng nói là thượng giới, huống gì trên người hắn còn có một con Chân Long, con rồng này là thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long, bản thân nó đã đủ yêu nghiệt rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện