Chương 267

Chương 2672

Nhưng khi nghĩ tới trên người thanh niên kiếm tu có Tổ Mạch, bà ta cảm thấy hơi bất an.

Tổ Mạch đấy!

Hơn nữa, Tổ Mạch trên người thanh niên kiếm tu không phải Tổ Mạch bình thường, nếu không, Tổ Nguyên không thể thuần khiết đến vậy, thậm chí không chỉ có một Tổ Mạch mà còn có nhiều thần vật khác…

Đấu tranh!

Do dự!

Huyền Âm đắn đo hồi lâu.

Ông lão áo đen cảm nhận được sự do dự và đấu tranh của Huyền Âm nên nhắc nhở: “Tông chủ, truy cầu phú quý trong khó khăn!”

Truy cầu phú quý trong khó khăn!

Ông ta hy vọng tông chủ nhà mình có thể ra tay, nếu tông chủ có thịt ăn thì đương nhiên ông ta cũng được hưởng chút canh. Về phần mạo hiểm… tục ngữ có câu truy cầu phú quý trong khó khăn, gan nhỏ thì chết đói, gan lớn thì chống đỡ đến chết, sợ gì chứ?”

Huyền Âm cười nói: “Đời người đều biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết câu nói này chưa hoàn chỉnh? Truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng cũng trong khó khăn, được một thì mất chín…”

Nói đến đây, bà ta từ từ nhắm mắt lại: “Tu hành cả đời thì nên từ bỏ suy nghĩ may mắn, đặc biệt là lòng tham, đừng vì một suy nghĩ mà lao vào nguy hiểm, để rồi đánh mất tất cả mà hối hận”.

Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể Huyền Âm phóng ra, luồng khí tức này giống như ngọn núi lửa phun trào, phóng lên trời, nhưng đã bị Huyền Âm áp chế ngay lập tức.

Khí tức Tổ Cảnh đỉnh cao.

Ông lão áo đen tròn mắt nói: “Đột… đột phá rồi sao?”

Huyền Âm ngẩng đầu nhìn bên trời: “Lòng tham… thật đáng sợ!”

Tham lam!

Khi nhìn thấy Tổ Nguyên trên người chàng trai kia, trong lòng bà ta đã dấy lên lòng tham, lòng tham này vô tình hóa thành con quỷ bên trong bà ta.

Lòng tham và dục vọng sẽ khiến con người đánh mất chính mình.

Câu nói “truy cầu phú quý trong khó khăn” của ông lão áo đen đã thức tỉnh bà ta, ai cũng biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết trong tình cảnh nguy hiểm cũng có thể mất đi phú quý?

Huyền Âm cảm nhận được cảnh giới của mình, lắc đầu mỉm cười: “Con đường tu luyện, tại sao phải tìm bên ngoài chứ?”

Bà ta không do dự nữa: “Mời Diệp công tử đến đây”.

Ông lão áo đen do dự một chút rồi gật đầu, xoay người rời đi.

Một lúc sau, Diệp Quân đi theo ông lão áo đen vào đại điện.

Hôm nay Diệp Quân mặc một chiếc áo trắng, thanh nhã như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, phong thái nho nhã, tuy là kiếm tu nhưng trông giống thư sinh hơn.

Huyền Âm làm động tác mời, dịu dàng cười nói: “Mời Diệp công tử ngồi”.

Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống, nhìn Huyền Âm, đợi câu nói tiếp theo.

Huyền Âm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, cười nói: “Diệp công tử, ngày mai sẽ sửa xong trận pháp dịch chuyển”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện