Cổ Hạo!
Cũng được gọi là Hạo vương gia!
Xếp thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt!
Hai mươi mốt tuổi được phong làm vương gia, có thể nói là vương gia trẻ tuổi nhất từ xưa tới nay của Cổ tộc!
Đồng thời y còn là một Đao Đế!
Lúc hai mươi mốt tuổi dùng đao chứng Đế!
Khoảnh khắc chứng Đế lập tức được phong làm vương gia!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bởi vì đều không ngờ được Cổ tộc lại cử vị này tới!
Bọn họ làm vậy là đang quyết tâm không để Diệp Quân tới được Thanh Châu!
Kiều Tinh Dao nhìn Cổ Hạo phía xa, nhíu chặt mày!
Cô ta cũng không ngờ Cổ Hạo này cũng tới!
Cô ta do dự một lát, sau đó dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Người này tên là Cổ Hạo, là người của Cổ tộc – một trong số bốn đại tộc siêu cấp của tổng viện thư viện Quan Huyên.

Cổ tộc là một trong số những gia tộc có quyền thế nhất hiện giờ của thư viện Quan Huyên, dù là nội các cũng phải kiêng nể bọn họ!”
Diệp Quân nhìn Cổ Hạo đang bước tới, trầm mặc.

Đại tộc siêu cấp!
Ngay cả nội các cũng phải kiêng nể!
Ông lớn thật sự bắt đầu dần dần xuất hiện rồi!

Lúc này, Cổ Hạo dừng lại, y nhìn Diệp Quân phía xa, khẽ cười: “Diệp công tử, có lẽ ngươi không còn cơ hội để tới động thiên Tuế Nguyệt nữa rồi! Bởi vì hôm nay ngươi sẽ chết ở nơi này!”
Nói xong, y liếc nhìn xung quanh: “Nơi này ánh sao rực rỡ, cũng có thể coi là một nơi an nghỉ không tệ!”
Diệp Quân nhìn Cổ Hạo: “Ta cảm thấy muốn tiêu diệt Cổ tộc mấy người có lẽ cũng không phải chuyện khó gì!”
Kiều Tinh Dao quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, gương mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc!
Cổ Hạo híp hai mắt lại, nụ cười trên mặt dần trở nên lạnh tanh.

Lúc này, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chém gió thôi, ai mà không biết chứ?”
“Phụt!”
Kiều Tinh Dao bật cười thành tiếng, dường như cảm thấy không ổn, cô ta lại vội vàng nín cười, nhưng vẫn không nhịn nổi, cuối cùng vẫn cười tới mức trước ngực khẽ rung lên, trông rất hài hước!
Kiều Tinh Dao nhìn Diệp Quân, trong mắt mang theo nụ cười, Diệp công tử này thú vị quá!
Thực sự không giống như những kiếm tu cứng nhắc kia!
Cổ Hạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi phải hiểu rằng có những chuyện không thể chém gió! Nếu không, ngươi...”
Diệp Quân đột nhiên lắc đầu: “Hạo vương gia, ngươi tới đây để nói chuyện với ta hay là tới để giết ta? Nếu như tới để giết ta thì hãy dùng đao của ngươi chứ đừng dùng miệng, bởi vì miệng của ngươi có lẽ không giết chết ta được đâu!”
Nghe vậy, một số người trong bóng tối lập tức đồng loạt gật đầu!
Vẫn là Diệp Quân thẳng thắn!
Mẹ nó!
Ngươi tới để giết người chứ không phải để nói chuyện!
Mọi người thẳng thừng một chút không tốt hay sao?
Cổ Hạo nhìn Diệp Quân, ánh mắt như đao, vô cùng sắc lạnh.

Diệp Quân nhìn về phía Kiều Tinh Dao: “Kiều cô nương, xin tránh sang một bên!”
Kiều Tinh Dao gật đầu, sau đó cô ta và Tịch Huyền cùng lùi sang một bên.

Bây giờ chỉ còn lại Diệp Quân và Cổ Hạo.

Cổ Hạo nhìn Diệp Quân, đột nhiên y lao lên phía trước, rút dao chém xuống!
Vút!
Khoảnh khắc này, không gian hoàn toàn giống như một trang giấy trước nhát dao kia, nháy mắt đã bị chém nứt toác!
Đao vẫn chưa tới, thế đã tới rồi!
Đao thế cường đại giống như muôn vàn ngọn núi chèn ép muốn nghiền nát người ta ra, khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi!
Đao thế áp chế!
Đây là đang muốn áp chế tốc độ của Diệp Quân!
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhảy về phía trước một bước, tung một nhát kiếm ra! Nhát kiếm này, hắn chọn đối kháng!
Một nhát kiếm chém ra, kiếm thế cường đại lập tức bộc phát.

Đao kiếm đối kháng!

Bốp!
Đột nhiên, một màn kiếm quang và đao quang bộc phát từ trước mặt hai người, khí kiếm trong tay Diệp Quân lại vỡ nát trong nháy mắt!
Thế nhưng gần như cùng một khoảnh khắc, Diệp Quân lại biến mất khỏi vị trí cũ!
Cổ Hạo phản ứng rất nhanh, quay phắt người lại chém xuống một nhát!
Vút!
Một tia kiếm chém thẳng xuống, không gian cứ thế nứt ra!
Bốp!
Một tàn ảnh không ngừng lùi ra sau!
Chính là Diệp Quân!
Thấy vậy, trong lòng Cổ Hạo rất vui, lập tức xông lên trước, dùng đao chém xuống!
Thừa thắng xông lên!
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất khỏi vị trí cũ.

Vút!
Một tia kiếm quang lao thẳng về phía Cổ Hạo.

Cổ Hạo bật cười lạnh lùng nhưng vẫn chưa lùi ra sau, bởi vì y phát hiện ra khí kiếm của Diệp Quân căn bản không chống đỡ nổi thanh đao trong tay hắn!
Đối kháng!
Diệp Quân căn bản chẳng thể đối kháng được với hắn!
Bốp!
Khí kiếm của Diệp Quân lại bị chém vỡ nát, thế nhưng lúc này, Diệp Quân lại xuất hiện phía sau lưng Cổ Hạo giống như ma quỷ, Cổ Hạo phản ứng rất nhanh, quay phắt người lại, tuy nhiên Diệp Quân lại không ra tay mà lùi ra sau, nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Hạo sững sờ, một giây sau, sắc mặt y lập tức biến đổi!
Lúc này, một thanh kiếm đã lao tới ngay sau lưng y không chút động tĩnh!
Người và kiếm phân ly!
Diệp Quân là mồi nhử, kiếm mới là sát chiêu!

Biến cố tới quá đột ngột khiến cho sắc mặt Cổ Hạo lập tức biến đổi, lúc này, y muốn quay người chống cự đã không còn kịp nữa.

Chờ chết?
Đương nhiên không thể!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Cổ Hạo lại đứng ở đó không hề cử động, để mặc cho thanh kiếm đó đâm vào sau gáy y!
Bốp!
Một tia sáng màu đen đột nhiên lao ra từ trong cơ thể Cổ Hạo, sau đó hình thành một bộ giáp bảo vệ lấy cả người y.

Xoẹt!
Khí kiếm đâm lên trên bộ giáp đen, khí kiếm rung lên kịch liệt, ngay sau đó, bộ giáp đen đó bộc phát ra một tia sáng màu đen lao thẳng lên trên khí kiếm!
Bốp!
Khí kiếm vỡ nát!
Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Quân liếc nhìn bộ giáp đen trên người Cổ Hạo, giáp đen đen như mực, do những mảng vảy không rõ tên khảm thành, bên trên mặt giáp vảy loé lên ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm!
“Cấp Đế!”
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hô!
Trong bóng tối, mọi người lại lắc đầu.

Cổ Hạo này tốt xấu gì cũng là một Đao Đế, vậy mà trên người còn mặc cả áo giáp cấp Đế, y cũng sợ chết quá nhỉ!
Đương nhiên, điều này không sai, chỉ là mọi người đã kỳ vọng quá cao vào Cổ Hạo này rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện