Chương 2374

Cổ tộc này không phải đến để giúp Diệp Quân đấy chứ?

Thủ lĩnh Ám Long Vệ cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, ông ta liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Mọi người yên tâm, Ám Long là sinh vật do Cổ tộc bọn ta dày công bồi dưỡng, chúng thà chết chứ không chịu đầu hàng đâu”.

Nguyên Thiên Đế Quân trầm giọng nói: “Cổ U thống lĩnh, bây giờ các người có dự định gì?”

Cổ U đáp lời: “Ta đã bẩm báo chuyện này với tộc trưởng, tộc trưởng đang đang dẫn người tới đây”.

Tộc trưởng của Cổ tộc!

Sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân hơi dao động.

Cổ U thống lĩnh đột nhiên nói: “Nguyên Thiên Đế Quân, người phụ nữ vừa rồi là ai?”

Nguyên Thiên Đế Quân trầm giọng nói: “Một người phụ nữ rất mạnh”.

Ở một diễn biến khác, Diệp Quân dừng lại, cách hắn không xa có một người phụ nữ mặc váy đen, vẻ mặt lạnh lùng.

Người phụ nữ này không ai khác chính là Diệp Thanh Thanh.

Diệp Quân liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, cảm thấy khá ngạc nhiên, hắn không ngờ cô cô này lại đến đây để cứu hắn.

Diệp Thanh Thanh liếc xéo hắn, không lên tiếng.

Khác với trước đây, lần này hai cô cháu gặp nhau, bầu không khí khá lúng túng.

Trầm mặc một hồi, Diệp Quân đột nhiên nói: “Cám ơn”.

Dù thế nào, đối phương không chỉ cứu hắn một lần, ân tình này dù sao cũng phải ghi nhớ, cho dù đối phương vì cha hắn mới tới cứu hắn.

Ơn nghĩa chính là ơn nghĩa!

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, nhưng vẫn không lên tiếng.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Thanh Thanh cô cô, cám ơn người hết lần này đến lần khác cứu con, nếu không có người giúp đỡ thì con đã sớm chết ở trong tay đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả rồi. Cho nên mặc kệ người cứu con vì nguyên nhân gì, đối với con cũng là ơn nghĩa to lớn. Con cũng muốn báo đáp người, nhưng con biết con không có gì có thể đưa cho người, con…”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Con không muốn ta tiếp tục ra tay giúp con, đúng không?”

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, gật đầu.

Nhìn thấy Diệp Quân gật đầu, Diệp Thanh Thanh nhất thời mất bình tĩnh, lập tức nói: “Nếu không phải…”

Nói đến đây, bà ấy dường như nhận ra điều gì đó, bỗng dừng lại.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu không phải cha con là Diệp Huyên thì người sẽ chẳng thèm liếc nhìn con dù chỉ một lần, đúng không?”

Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, nhưng không nói nữa.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thanh Thanh cô cô, con đã lớn rồi”.

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con muốn nói gì?”

Diệp Quân khẽ cười nói: “Con muốn nói, bây giờ con đã có thể gánh vác rất nhiều chuyện, có thể đi con đường của mình. Còn về phần người, thật sự không cần người phải vì cha của con mà làm những việc người không thích. Con nghĩ, cha con chắc chắn cũng không hy vọng người làm những việc mà người không thích. Vả lại, nếu con chết trong Tuế Nguyệt trường hà thì cũng là chuyện của con… cho nên, người đi tìm cha cho đi! Hoặc đi tìm tỷ của con cũng được… thật đấy”.

Hắn có hy vọng có người giúp hắn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện