Chương 2256

Lại một canh giờ nữa trôi qua, lại có hơn mười Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nữa mất mạng, mà lúc này sắc mặt của họ đã trở nên cực kỳ khó coi, bởi họ biết Diệp Quân trước mặt không hề kiệt sức, ngược lại, sức chiến đấu của hắn còn càng ngày càng mạnh!

Quá vô lý!

Nhìn Diệp Quân như sát thần, lòng mọi người đều nảy lên ý định rút lui.

Lúc đầu họ khí thế hừng hực, không chết không thôi, nhưng đánh một hồi họ phát hiện người đàn ông trước mắt càng đánh càng mạnh, sức mạnh huyết mạch cũng không hề cạn kiệt, không chỉ vậy, họ còn phát hiện khí thế kiếm đạo của Diệp Quân cũng càng ngày càng mạnh, dường như có xu hướng đột phá.

Khi cảm nhận được điều này, nét mặt các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lại càng trở nên khó coi hơn.

Ầm!

Lúc này Diệp Quân chợt chém ra một kiếm nữa, một luồng kiếm quang màu máu đẩy lùi mười mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trước mặt.

Mọi người nhân cơ hội này lùi lại phía sau mấy vạn trượng, cách xa Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân cả người đầy máu, tựa như sát thần, vẻ mặt mọi người đều cực kỳ âm trầm.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu lúc này cũng muốn rút lui, bởi vì ông ta phát hiện bọn họ không thể làm gì được người thanh niên trước mặt.

Ngay khi ông ta chuẩn bị phát lệnh rút lui thì một nam thanh niên bỗng lên tiếng: “Khí thế huyết mạch của hắn liên tục tăng lên, ta nghĩ cũng sắp tới lúc cạn kiệt rồi. Cố gắng thêm nhiều nhất nửa canh giờ nữa, chắc chắn huyết mạch của hắn sẽ cạn kiệt và bị phản phệ đến chết…”

Huyết mạch cạn kiệt!

Mọi người đều im lặng.

Huyết mạch có thể tăng lên vô hạn không?

Chắc chắn là không thể, không có huyết mạch nào nghịch thiên như thế, bởi vậy chắc chắn huyết mạch của Diệp Quân sẽ chỉ tăng đến một lúc nào đó, đến khi tới cực hạn hắn sẽ bị huyết mạch phản phệ.

Huyết mạch phản phệ!

Cố gắng thêm nửa canh giờ nữa?

Ánh mắt người đàn ông trung niên cầm đầu tối sầm, hơi do dự.

Mà lúc này người đàn ông áo xanh lại nói: “Ở tuổi này mà người này đã có sức chiến đấu thế này, nếu hôm nay không giết, sau này chúng ta sẽ còn chẳng bằng con kiến khi đứng trước mặt hắn”.

Nghe xong những lời này, vẻ mặt mọi người lại càng thêm khó coi.

Đúng thế!

Năm nay Diệp Quân mới bao nhiêu tuổi?

Khoảng hai mươi mốt!

Ở tuổi này mà sức chiến đấu đã đáng sợ như thế, nếu cho hắn thêm thời gian trưởng thành thì còn thế nào nữa?

Nghĩ tới đây, trong mắt người đàn ông trung niên lại hiện lên sát khí, lần này ông ta không còn do dự nữa: “Làm hắn kiệt sức đi!”

Làm hắn kiệt sức!

Lúc này cứng đối cứng với Diệp Quân không nghi ngờ gì là một hành vi ngu xuẩn.

Bốn chữ, làm hắn kiệt sức.

Đến khi huyết mạch của hắn cạn kiệt và tự phản phệ.

Đương nhiên không chỉ làm hắn kiệt sức, bọn họ cũng đã xin viện trợ, không lâu nữa sẽ có cường giả tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện