222: Cô Bé Nhà Họ An


Thương hoa tiếc ngọc ư?
Đừng đùa nữa chứ!
Bọn họ đến giết Diệp Quân đấy.

Khi biết đối phương đến giết hắn, trong mắt hắn chỉ có kẻ địch, không còn phụ nữ nữa.

Diệp Quân không phải là kiểu người nhìn thấy phụ nữ là không thể động vào kiếm.

Chỉ cần ngươi đến giết ta thì dù là Cửu Thiên Thần Nữ, ta cũng chôn vùi ngươi.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn của cô gái đó bay vào trong tay hắn.

Lúc này Tịch Huyền chậm rãi bước đến, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Quân do dự chốc lát rồi nói: “Sao thế?”
Tịch Huyền bỗng cười nói: “Cô gái lúc nãy rất đẹp, hơn nữa còn rất gợi cảm, ngươi nhìn xem nơi đó của cô ta lớn như vậy mà”.

Nghe thế, Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Phụ nữ ấy à, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm thôi”.

Tịch Huyền sửng sốt.

Diệp Quân lại nói: “Cô ta đến giết ta, nếu cho cô ta cơ hội thì cô ta cũng sẽ không nhân từ với ta.

Còn cô ta đẹp hay không lại càng không liên quan đến ta”.

Tịch Huyền nhếch môi, cô ấy cười nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.


Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Tịch Huyền, trong chiếc nhẫn có hai trăm vạn kim tinh.

Tịch Huyền không từ chối, cất nó đi.

Diệp Quân khẽ nói: “Người đến giết ta hình như đều rất giàu”.

Tịch Huyền gật đầu: “Dĩ nhiên, người bình thường hoàn toàn không dám giết ngươi, dù sao ngươi cũng đã giết được An Đạo Tân”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Người đến chắc chắn không phải là người bình thường”.

Tịch Huyền gật đầu, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn: “Thật ra điều ta lo lắng nhất vẫn là tổng viện thư viện Quan Huyên và bảng Yêu Nghiệt đó”.

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy trầm giọng nói: “Ta sợ thư viện Quan Huyên sẽ phái Quan Huyên Vệ đến bắt ngươi, nếu thế thì sẽ rất phiền phức.

Quan Huyên Vệ này quá đáng sợ, một khi họ nhìn chằm chằm vào ngươi thì sẽ giống như sinh trùng trên cổ chân, đừng hòng thoát được.

Mà thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt cũng rất tàn ác”.

Cô ấy ngừng lại một chốc, lại nói: “Còn nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ nữa”.

Nhà họ An!
Thiên Long viễn cổ!
Diệp Quân sầm mặt, mặc dù cô cô váy trắng đã giết nhiều cường giả nhà họ An trong trận chiến thư viện Quan Huyên hôm đó, nhưng vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ nhà họ An, hơn nữa nhà họ An còn cường giả ở tổng viện.

Bị mất nhiều người như vậy, nhà họ An sẽ để yên chuyện này sao?
Sẽ thế à?
Xác suất nhiều là sẽ không.

Còn tộc Thiên Long viễn cổ, người bị phái đến đã bị mình gi3t chết, đối phương sẽ bỏ qua cho sao?
Cũng sẽ không!
Hơn nữa mình có thể đã không chỉ chọc vào nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà là các gia tộc và tông môn ở tổng viện thư viện Quan Huyên.

Như Tịch Huyền nói, có lẽ thế gian này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể đòi lại công bằng cho mình.

Thanh Châu!
Diệp Quân nhìn về phía xa, hắn biết rất nhiều người không muốn hắn đến Thanh Châu.

Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên âm trầm.


Nhà họ An ở Thanh Châu.

Một người đàn ông trung niên yên tĩnh ngồi trong nhà thờ tổ nhà họ An.

Người này chính là An Vũ Quân.

An Vũ Quân!
Bây giờ là phó thống soái đạo binh của tổng viện thư viện Quan Huyên, đừng thấy ông ta chỉ là chức phó mà lầm, thật ra ông ta nắm giữ quyền lực thực sự, vì thống soái đạo binh vẫn là An Lan Tú, mà An Lan Tú đã biến mất hàng ngàn vạn năm rồi.

Sau khi An Lan Tú biết mất, nội các đã lập ra ba phó thống soái đế nắm quyền đạo binh này, mỗi người chỉ huy mười vạn đạo binh, kìm hãm lẫn nhau.

Mà thống soái thật sự vẫn là An Lan Tú.

Đương nhiên người nắm quyền chính là nội các.

Mười vạn đạo binh.

Đây không phải là con số nhỏ, hơn nữa ông ta chỉ nghe lệnh của nội các nên địa vị của ông ta lại trở nên đặc biệt.

Thân tín của nội các.

Đây chính là danh hiệu của ông ta ở tổng viện thư viện Quan Huyên.

Một lúc lâu sau, An Vũ Quân xoay người bước ra khỏi nhà thờ tổ, lúc này rất nhiều người nhà họ An quỳ trước mặt ông ta.

An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Các ngươi làm gì thế?”
Một ông lão trong đó run giọng nói: “Mong Vũ Quân làm chủ cho nhà họ An”.

Những người khác cũng tha thiết cầu xin: “Mong Vũ Quân làm chủ cho nhà họ An”.

Gia chủ bị giết!
Thiên tài bị giết!
Các cường giả hàng đầu đều đã bị gi3t chết!
Nhà họ An có bao giờ bị nhục nhã như vậy đâu?
Mặt An Vũ Quân không cảm xúc, không nói gì.

Ông lão dẫn đầu khóc lóc: “Vũ Quân, hiện giờ người trong thiên hạ đều đang xem trò cười của nhà họ An.

Nếu không trả được thù này, nhà họ An ta còn chỗ đứng trong thế gian không?”
An Vũ Quân bình tĩnh: “Lui hết xuống đi”.


Ông lão sửng sốt.

Người nhà họ An khác cũng ngơ ngác đứng đó.

An Vũ Quân nhìn mọi người: “Lui xuống”.

Không giận mà uy!
Thấy An Vũ Quân nổi giận, mọi người không dám nói thêm gì nữa, lập tức xoay người đi.

Nhưng có một cô bé lại không làm thế.

Cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc một bộ áo trắng, tóc bím tết, mặt rất bình tĩnh, không buồn không vui.

An Vũ Quân nhìn cô bé khẽ nói: “Đạo Vân, con đến đây”.

An Đạo Vân bước đến trước mặt An Vũ Quân, An Vũ Quân mỉm cười: “Con có gì muốn nói với ta không?”
An Đạo Vân nhìn An Vũ Quân: “Tộc thúc, thúc định làm thế nào?”
An Vũ Quân cười nói: “Con có ý kiến gì?”
An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Nhà họ An chúng ta phải thận trọng trong chuyện này”.

An Vũ Quân hỏi: “Có ý gì?”
An Đạo Vân trầm giọng nói: “Người trong thiên hạ chỉ nhìn thấy tài năng của Diệp Quân mà bỏ qua người đứng sau lưng hắn, cô gái mặc váy đỏ đã dùng một nhát kiếm gi3t chết hàng ngàn cường giả nhà họ An, khinh thường nhà họ An ta như vậy, người này tuyệt đối không phải Đại Kiếm Đế bình thường”.

An Vũ Quân cười nói: “Nói tiếp đi”..

223: Sự Khác Biệt Lớn


An Đạo Vân nói: “Cô ta dám giết cường giả của nhà họ An như vậy tức là cô ta không sợ nhà họ An ta. Nhưng cho tới bây giờ, chúng ta không thể tra ra được lai lịch của cô ta, có lẽ cô ta là cường giả mấy ngàn vạn năm trước, cùng thời đại với tổ tiên của ta”.

Nói rồi cô bé lại nói: “Nhà họ An chúng ta đá phải tấm sắt rồi”.

An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Giống như chúng ta điều tra, người này hẳn là đến từ ba ngàn vạn năm trước nhưng không biết cô ta làm cách nào mà khiến cho những người có mặt ngày hôm đó đều không nhớ rõ dung mạo của cô ta, cho nên chúng ta không thể biết rõ được danh tính thực sự của cô ta”.

An Đạo Vân trầm giọng nói: “Tộc thúc, thái độ của thư viện về người này thế nào?”

An Vũ Quân: “Trước tiên phải điều tra”.

An Đạo Vân im lặng không nói.

An Vũ Quân khẽ nói: “Điều mà thư viện lo là người này đã từng tham gia vào đại chiến Hư Chân nên không dám tùy tiện bắt người này. Đương nhiên là thư viện cũng khá đề phòng sự xuất hiện đột nhiên của Đại Kiếm Đế”.

Ông ta dừng một chút, rồi nói: “Để điều tra thân phận thực sự của người này, thư viện đã phái người đến chiến trường Hư Chân để tìm Diệp Vũ Kiếm Đế và Thính Vân Kiếm Đế, nếu ba ngàn vạn năm trước có một Đại Kiếm Đế váy đỏ thật thì chắc chắn hai người họ biết”.

An Đạo Vân lại hỏi: “Thái độ với Diệp Quân này thì sao?”

An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Cho dù là giết nhà họ An ta hay là giết tộc Thiên Long viễn cổ thì thư viện cũng sẽ coi như ân oán cá nhân. Nhưng hắn giết Thiên Đạo thì chẳng khác nào khiêu khích uy quyền của thư viện. Thư viện đã ra lệnh bắt giữ hắn, người này xem như không còn đường chạy, nhưng…”

Nói đến đây ông ta nhíu mày: “Theo tình báo của ta, người này đang trên đường chạy đến Thanh Châu”.

An Đạo Vân lập tức nói: “Hắn muốn đến thư viện Thanh Châu cáo trạng”.

An Vũ Quân gật đầu: “Đúng thế, có lẽ là hắn muốn đến Thanh Châu xin Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh”.

An Đạo Vân nói: “Không thể để hắn đến Thanh Châu được”.

An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Con nghĩ Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ giúp hắn sao?”

An Đạo Vân lắc đầu: “Con không dám đánh cược! Vì nhà họ An ta hoàn toàn không chiếm được lý trong ngọn nguồn chuyện này, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý công bằng sau khi xuất hiện, lúc đó ông ấy phủ nhận nhà họ An thì nhà họ An không thể quay trở lại như xưa”.

Nghe thế sắc mặt An Vũ Quân bỗng trở nên khó coi.

Đúng thật là thế.

Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian phán quyết nhà họ An sai sau khi xuất hiện thì cả đời này nhà họ An đừng mong có cơ hội lật ngược ván cờ.

Vị trí phó thống soái này của ông ta cũng sẽ bị nội các tước bỏ.


An Vũ Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói thế nào Kiếm Chủ Nhân Gian cũng có quan hệ thông gia với nhà họ An, chắc ông ấy sẽ không trừng phạt nhà họ An vì một người ngoài”.

An Đạo Vân lắc đầu.

“Chúng ta không thể đánh cược, dù sao mục đích chính mà Kiếm Chủ Nhân Gian lập ra thư viện là công bằng và công chính, mà nhà họ An lại không chiếm lý trong chuyện này. Hơn nữa, tộc thúc à, bây giờ không phải là hàng ngàn vạn năm trước nữa, trải qua hàng ngàn vạn năm truyền thừa, thật ra quan hệ huyết thống của nhà họ An chúng ta và hai vị tiên tổ kia đã nhạt đi rất nhiều rồi”.

An Vũ Quân không nói gì.

Thật ra đây là sự thật không thể bàn cãi, nhưng mấy năm nay tất cả người nhà họ An đều không để tâm đ ến điều này.

Có thể nói là cố ý phớt lờ.

An Đạo Vân đột nhiên nói: “Tộc thúc, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, một khi ông ta phán rằng nhà họ An sai thì từ nay về sau địa vị đặc biệt của nhà họ An sẽ không còn nữa. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để Diệp Quân đến Thanh Châu, chúng ta không thể đánh cược, cũng không đánh cược nổi”.

An Vũ Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

An Đạo Vân lại nói: “Ngoài ra, chúng ta nên chuẩn bị vài thứ”.

An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân, An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Đằng sau Diệp Quân rõ ràng có người chống đỡ, để đề phòng điều bất trắc, chúng ta nên chuẩn bị trước”.

An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Ý con là?”

An Đạo Vân chậm rãi quỳ xuống: “Tộc thúc, con sẵn sàng rời khỏi nhà họ An để đến tổng viện thư viện Quan Huyên học hỏi”.

Nghe thế An Vũ Quân sửng sốt.

Một lúc sau, vẻ mặt ông ta bỗng trở nên phức tạp.

Loanh quanh một vòng lớn như vậy, điều mà cô bé này tính toán không phải vì nhà họ An mà là vì bản thân mình.

An Đạo Vân nói tiếp: “Nhà họ An ta phải chuẩn bị thật tốt, sau khi con rời khỏi nhà họ An, con sẽ chuyên tâm học tập tại tổng viện thư viện Quan Huyên. Trận chiến giữa nhà họ An và Diệp Quân, nếu thắng thì tất cả mọi người đều vui, nhưng nếu thua… nhà họ An cũng sẽ không còn đường nào để lui”.

Nói rồi cô bé nhìn An Vũ Quân: “Con sẵn lòng trở thành đường lui của nhà họ An, mong tộc thúc cho con được toại nguyện”.

Cô bé muốn phát triển, ở lại nhà họ An thì không được.

Nhà họ An có nhiều cường giả bị giết như thế, nguyên khí đã bị tổn thất nặng nề nên muốn có đường lui tốt hơn, chỉ có thể đến tổng viện thư viện Quan Huyên.


An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp để con đến tổng viện thư viện Quan Huyên”.

An Đạo Vân cúi đầu: “Cảm ơn tộc thúc”.

An Vũ Quân ngẩng đầu nhìn trời khẽ nói: “Con nghĩ Diệp Quân có thể đi đến Thanh Châu không?”

An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Thế sự khó đoán”.

An Vũ Quân cười nói: “Con nói đúng, nhưng ta cá là hắn không thể tới Thanh Châu, nếu lần này để hắn đến được Thanh Châu thì không phải là nhà họ An chúng ta An mất mặt, mà là thể diện của toàn bộ thư viện Quan Huyên”.

An Đạo Vân im lặng không nói.

Người trước đó nói chắc chắn như vậy là An Nhã - gia chủ nhà họ An, bây giờ bà ta trở thành thi thể đã nguội lạnh.

Từ trước đến nay lỗi lầm lớn nhất mà nhà họ An phạm phải là gì?

Là khinh thường cậu thanh niên đến từ Nam Châu đó.

Mà bây giờ vẫn là thái độ đó.

An Đạo Vân thầm thở dài.

Cô bé không thể nói.

Cô bé chỉ cần dám bảo nhà họ An đừng trả thù thì lập tức sẽ bị nhà họ An phỉ nhổ, đám người nhà họ An đó sẽ nhảy ra mắng cô bé là đồ phản bội.

Cô bé bỗng cảm thấy rất xót xa.

Cô bé biết rõ nhà họ An nên làm thế nào mới có lợi cho mình nhưng lại không thể nói.

Vinh dự của tiên tổ?

Mọi người đều chỉ nhớ đến sự vẻ vang nên đã xem nhẹ tiên tổ.

Đó là vinh quang của tiên tổ chứ không phải là vinh quang của nhà họ An hiện giờ.

Tiên tổ là Võ Thần, mà thế hệ sau của nhà họ An lại xem mình là Võ Thần.

Sự khác biệt này rất lớn.


224: Vẫn Có Người Hiểu Chân Lý


Trong tinh không, trên tàu mây, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay hắn đặt trên hai đầu gối, đôi mắt khẽ nhắm.

Bây giờ hắn có cảnh giới Diệt Không, đã có năng lực dễ dàng hủy diệt không gian, có điều hắn cảm thấy bây giờ cảnh giới không còn đủ dùng nữa!

Cảnh giới kiếm đạo cao, cảnh giới tự thân thấp!

Đây là trăn trở lớn nhất trước mắt của hắn!

Bởi vì chẳng thể chiến đấu lâu dài!

Đàn ông chỉ nhanh mà không bền thì sao mà ổn?

Bây giờ, hắn bắt đầu đi nghiên cứu cảnh giới Địa Pháp!

Thứ gọi là cảnh giới Địa Pháp, nói một cách đơn giản chính là kiểm soát lực Địa Pháp trên mặt đất!

Trên mặt đất bao la này, ngoại trừ sức mạnh mặt đất tới từ nơi sâu thẳm ra thì còn có vô số sức mạnh đặc thù còn sót lại trên mặt đất, ví dụ như Thiên Lôi từ trên trời cao giáng xuống mặt đất, còn cả Địa Hỏa tới từ sâu trong bề mặt Trái đất, nguyên tố Cuồng Phong vẫn còn sót lại giữa đất trời,...

Những sức mạnh này đều ẩn nấp bên trong mặt đất, khi người tu luyện đạt tới một cấp độ nhất định thì sẽ có thể kiểm soát được nó, sau đó sử dụng cho bản thân.

Đương nhiên, điều này cũng có độ khó, mặc dù chỉ là sức mạnh còn sót lại thế nhưng vẫn vô cùng cường đại, không phải thứ mà người bình thường có thể kiểm soát.

Còn về sức mạnh mặt đất kia thì lại còn càng khó nhằn hơn!

Sức mạnh mặt đất tới từ nơi sâu nhất của mặt đất, không có hạn định, muốn kiểm soát được quá khó khăn, đặc biệt khi nguồn sức mạnh của sức mạnh mặt đất này tới từ linh hồn mặt đất, cũng có thể nói, bạn muốn có được sức mạnh mặt đất thì buộc phải có được sự cho phép của linh hồn mặt đất!

Đương nhiên, ngoại trừ Pháp Tắc Đại Địa ra!

Sở hữu Pháp Tắc Đại Địa, không chỉ có thể kiểm soát sức mạnh mặt đất mà còn có thể kiểm soát linh hồn mặt đất!

Ví dụ như Diệp Khải!

Y có thể đạt được sức mạnh mặt đất vô hạn!

Chỉ cần đứng bên trên mặt đất, sức mạnh của y sẽ không bao giờ vơi cạn, không có hạn định.

Vậy nên Pháp Tắc Đại Địa là vô cùng quý giá!

Diệp Quân đang nghiêm túc nghiên cứu cảnh giới Địa Pháp này, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì cảnh giới kiếm đạo cao mà lơ là cảnh giới tự thân!


Dù là cảnh giới kiếm đạo hay là cảnh giới tự thân thì đều cực kỳ quan trọng, không thể xem nhẹ.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là hình như Tháp gia không quá quen thuộc với cảnh giới nhất đạo!

Mỗi lần xin chỉ bảo, ý của Tháp gia chính là cứ dựa theo chủ định của ngươi mà làm!

Điều này khiến cho hắn hoàn toàn cạn lời!

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tự mình cân nhắc!

Không thể không nói, tán tu vẫn có khác biệt rất lớn với người tu luyện có thế lực, tán tu mọi chuyện chỉ có thể tự mình cân nhắc, mà người tu luyện có thế lực thì việc gì cũng có thể hỏi, có thể nói trên con đường tu luyện sẽ ít phải đi vòng vèo hơn!

Lúc này, Tịch Huyền bước tới ngay trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, không thể không nói, càng lại gần Diệp Quân thì cô ấy càng cảm thấy hắn thật thần bí!

Còn trẻ như vậy đã đạt được Kiếm Đế, còn có một ông lớn Tháp gia đi theo!

Càng nhìn càng giống như một thế lực siêu cấp nào đó đang nuôi thả cậu chủ, để cho cậu chủ tự mình tôi luyện, sau đó cả chặng đường loại bỏ mọi chông gai, cuối cùng leo lên đ ỉnh cao võ đạo, thống nhất toàn vũ trụ!

Nghĩ tới đây, Tịch Huyền không khỏi lắc đầu cười.

Thế lực lớn nhất thế gian là thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, mà bây giờ, một nơi dùng cả vũ trụ truy nã Diệp Quân, một nơi thì đưa Diệp Quân vào danh sách đen.

Đây nào phải tôi luyện nữa!

Đây là đang dồn vào đường chết mà!

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở to hai mắt, hắn nhìn về phía Tịch Huyền, sau đó nghiêm túc nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn xin cô chỉ bảo mấy vấn đề! Liên quan tới phương diện cảnh giới Địa Pháp!”

Tịch Huyền thu lại mạch suy nghĩ, cười nói: “Được!”

Trên tàu mây, hai người bắt đầu bàn luận về cảnh giới, không thể không nói, Diệp Quân cũng rất vui vẻ, bởi vì Tịch Huyền có thể giải đáp mọi nghi hoặc của hắn!

Mà Tịch Huyền cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô ấy phát hiện ra tất cả mọi vấn đề, cô ấy chỉ cần nói qua là Diệp Quân đã có thể hiểu, hơn nữa còn có thể học một biết mười!

Thiên phú như vậy quá kh ủng bố!

Nếu như Diệp Quân học tập ở thư viện Quan Huyên thì sẽ càng kh ủng bố hơn!

Nghĩ tới đây, Tịch Huyền thầm thở dài trong lòng.

Thư viện Quan Huyên mất đi Diệp Quân, không thể không nói là một tổn thất!


Đương nhiên, thư viện Quan Huyên chắc chắn cũng sẽ không bận tâm, dẫu sao thiên tài của bọn họ thật sự rất nhiều, nhiều hay ít hơn một Diệp Quân thì cũng vậy!

Nhà to nghiệp lớn mà!

Đúng lúc này, khí thế kh ủng bố đột nhiên bao trùm lấy tàu mây, tàu mây bị ép dừng tại chỗ!

Kiếm thế!

Diệp Quân và Tịch Huyền lập tức đứng dậy, hai người nhìn về nơi xa, cách tàu mây một trăm trượng phía xa, nơi đó có một thanh niên đang đứng, thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng, tóc dài ngang vai, sau lưng đeo một hộp kiếm.

Kiếm tu!

Diệp Quân híp hai mắt lại, hơi bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ lại có một kiếm tu xuất hiện!

Kiếm tu trẻ tuổi dừng ánh mắt lại trên người Diệp Quân, y khẽ chắp tay: “Tại hạ Tào Bạch của Kiếm Tông, vì nhiệm vụ tông môn phải đi qua Thần Châu, vô tình nghe nói nơi này có một Kiếm Đế, hôm nay đặc biệt tới thỉnh giáo, mong được Diệp Quân công tử chỉ bảo!”

Kiếm Tông!

Nghe vậy, biểu cảm của Tịch Huyền lập tức biến đổi: “Y là người của Kiếm Tông!”

Diệp Quân nhìn về phía Tịch Huyền: “Kiếm Tông?”

Vẻ mặt của Tịch Huyền hơi nghiêm trọng, trước nay chưa từng có: “Tông môn số một trong tổng viện Quan Huyên!”

Tông môn số một tổng viện?

Diệp Quân ngẩn ra.

Đây là điều mà hắn không ngờ tới!

Số một đó!

Xếp số một trong số tất cả các tông môn!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tào Bạch, cười nói: “Các hạ không phải đến vì phần thưởng truy nã đấy chứ?”

Tào Bạch lắc đầu: “Ta đã điều tra rõ đầu đuôi sự việc rồi, chuyện giữa Diệp công tử và nhà họ An thật ra là nhà họ An sai, Diệp công tử tức giận phản kháng không có gì đáng chỉ trích. Vậy nên việc thư viện treo thưởng truy nã lần này thật sự thiếu công bằng, là chính trị đàn áp, ta không tham gia”.

Nghe vậy, Diệp Quân liền liếc nhìn Tào Bạch với vẻ vô cùng kinh ngạc!

Thế gian này vẫn còn có người hiểu chân lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện