Chương 2206

Diệp Quân đổi câu hỏi: “Cô không thích?”

Thấy Dạ Nam Tình ngẩng lên, hắn lại nói: “Cha cô bảo chúng ta phải thành thân ngay lập tức, lại còn lệnh cô đưa ta đến phòng riêng. Hành vi này chẳng khác gì xem cô như một món hàng mà dâng lên cho ta, lại còn là kiểu tranh thủ tống khứ gấp, không hề hỏi đến ý kiến cô”.

Dạ Nam Tình im lặng không đáp.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Sao cô nương không thử nghĩ theo hướng khác xem?”

Dạ Nam Tình thắc mắc: “Nghĩ theo hướng khác?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ, thử nghĩ mà xem, đây chẳng phải là cơ hội thay đổi số mệnh của cô hay sao? Cho dù cô không thành thân với ta thì sau này cha cô cũng sẽ bắt cô thành thân với người khác, đúng không? Mà để không bị xem như tốt thí thì chỉ còn cách trở thành người cầm cờ mà thôi”.

Dạ Nam Tình im lặng.

Diệp Quân: “Nếu không ngoài dự kiến thì cô sẽ trở thành Nữ đế của Đế quốc Vĩnh Dạ, nắm mọi quyền hành trong tay. Nhưng sức mạnh của cô hiện nay quá yếu, phải tranh thủ tăng cường để không bị người khác biến thành con rối. Ta có thể giúp cô tăng cường huyết mạch Vương Đạo lên một tầm cao mới, khi ấy cô không những mạnh lên mà địa vị trong Dạ gia cũng sẽ vững như bàn thạch”.

Hắn cầm tách trà lên hớp một ngụm: “Đấy, nghĩ như vậy có phải sẽ dễ chịu hơn không?”

Dạ Nam Tình vẫn im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân lại nói: “Ta biết cô đang nghĩ gì. Yên tâm, ta sẽ không lợi dụng hay nhòm ngó đến quyền lợi của cô, càng sẽ không khống chế cô. Đợi đến khi mọi chuyện qua rồi, ta sẽ thông báo chuyện chúng ta ly thân, sau đó rời khỏi nơi này”.

Sau một hồi im lặng, Dạ Nam Tình mới nói: “Diệp công tử tốt quá”.

Diệp Quân phá ra cười.

Làm Dạ Nam Tình hoang mang: “Công tử cười gì vậy?”

Diệp Quân: “Ta từng đi qua một nơi tên hệ Ngân Hà. ‘Người tốt’ ở đó có ý nghĩa rất đặc biệt”.

Dạ Nam Tình càng khó hiểu: “Ý nghĩa đặc biệt?”

Diệp Quân gật đầu: “Khi con gái nơi đó không thích chàng trai nào thì sẽ nói: Anh rất tốt… nhưng chúng ta không hợp nhau!”

Dạ Nam Tình thoáng ngẩn ra, khóe môi hơi nhếch lên nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Thấy cô ta chịu lộ ra cảm xúc, Diệp Quân còn định tán thưởng vài ba câu theo bản năng nhưng chợt nhớ lại lời hứa với Tiểu Ca, không được trêu ong ghẹo bướm bên ngoài…

Thế là hắn cười đáp: “Ta đi tu luyện chút nhé cô nương”.

Dạ Nam Tình gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân đi sang một bên rồi biến vào Tiểu Tháp.

Dạ Nam Tình nhìn nơi hắn vừa biến mất suốt một hồi mới đứng dậy rời đi.

Khi mở cửa phòng, sắc mặt cô ta chợt trở nên lãnh đạm, không còn vẻ ngoan ngoãn dễ bảo như trước nữa.

Một hồi sau, Dạ Nam Tình đi đến một gian đại điện màu đen, bên trong chỉ có một người đang đứng – Dạ Quân.

Ông ta hỏi: “Hắn là người thế nào?”

Dạ Nam Tình: “Không nhiều tâm tư”.

Dạ Quân nhíu mày: “Không nhiều tâm tư?”

Dạ Nam Tình gật đầu.

Dạ Quân: “Nếu phải ra tay, con nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện